Chương 15: Xuất cung

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Mục Đào Đào vẫn không nói chuyện, ý cười trong mắt Hoắc Nghiễn Trưng càng như nhuộm sắc mà sáng bừng lên.

Từ những kinh nghiệm mà Ngụy Vân Hi đúc kết được sau khi đọc tất cả các tiểu thuyết Thất cô cô vẫn luôn giấu kĩ, nàng ấy nhận thấy đến tám phần là Nhiếp chính vương thích tỷ muội tốt của mình rồi.

Nhưng nàng ấy lại e dè không dám nói.

Thấy Mục Đào Đào không nói gì, nàng ấy nhẹ nhàng kéo ống tay áo Mục Đào Đào.

"Hoàng thúc tự quyết định, ta không biết."

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy bộ dạng nàng có chút giận dỗi, vẻ tươi cười trên khóe miệng không kìm được mà nở rộ: "Thật vậy sao?"

Dứt lời, hắn đẩy mấy bức tranh đến trước mặt Thái hoàng thái phi, từ tốn nói: "Tuy tất cả bọn họ đều không hề tệ, nhưng con thật sự không có hứng thú, con muốn chờ đến khi gặp được người vừa ý, khi đó nhất định sẽ rước về."

Thái hoàng thái phi thở dài nhìn ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng không chút hờn giận, rồi nhìn Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào ngồi một bên. Bà đứng dậy rời khỏi bàn. Hoắc Nghiễn Trưng biết Thái hoàng thái phi đang không vui, nhưng không hiểu vì sao tối nay, tâm trạng hắn khá tốt.

Không thể nói rõ là vì nguyên cớ gì.

Hắn cũng đứng dậy, ra ngoài.

Thái hoàng thái phi thấy Hoắc Nghiễn Trưng đi theo, bà điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới hỏi: "Không phải con đã hạ quyết tâm không cưới thê thiếp đấy chứ?"

Hoắc Nghiễn Trưng nói: "Không phải ạ, chuyện này không phải không thích hợp hay sao?"

Hoắc Nghiễn Trưng nhận ra sắc mặt Thái hoàng thái phi đang buồn bực, hắn lựa lời nói nhẹ nhàng hơn.

"Không phải mẫu thân từng bảo sẽ không quan tâm đến chuyện này sao? Vậy mà bây giờ lại…" Hoắc Nghiễn Trưng nói xong thì từ từ dựa người vào thân cây cột đỏ nơi hành lang gấp khúc. Bầu trời đêm dày đặc ánh sao bao phủ cả sân nhà, vô cùng lung linh, ngày mai sẽ lại là một ngày nắng chói đây.

Thái hoàng thái phi thầm nghĩ hắn đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi, đưa ánh mắt sắc sảo đối diện với hắn: "Trong lòng con hiểu rõ."

Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu mày, dường như không để ý đến lời đó, nói: "Mẫu thân còn lo lắng cho Đào Đào sao?"

"Bằng không thì sao?"

Hắn nghe vậy khẽ cười một tiếng, dường như cảm thấy điều này thật vô lý, đáp: "Mẫu thân suy nghĩ nhiều rồi, con bao nhiêu tuổi, nàng bao nhiêu tuổi? Mẫu thân đừng cho rằng con vì chuyện trước kia nên mới đưa nàng về vương phủ. Chuyện cũ năm xưa cũng đã qua bao lâu rồi, con hoàn toàn không phải người cố chấp như thế."

"Vậy vì sao con lại…"

Thái hoàng thái phi còn chưa nói hết câu, Hoắc Nghiễn Trưng đã tiếp tục: "Chỉ là ngày đó bỗng nhiên thấy cảm thông, hoàn toàn không còn ý gì khác."

Những lời Hoắc Nghiễn Trưng nói có phải thật lòng hay không, Thái hoàng thái phi thật sự bị nỗi phiền muộn trong lòng khiến cho không thể nhìn ra được nữa, bà hạ thấp giọng, hỏi: "Sau này phải làm sao, con muốn tiếp tục nuôi dưỡng Đào Đào?"

Hoắc Nghiễn Trưng không trả lời.

Thái hoàng thái phi lại tiếp: "Nếu con vẫn chưa thành gia lập thất, Đào Đào được nuôi dưỡng bên con như vậy cũng sẽ gặp không ít bất tiện. Thôi thì cứ để nó ở bên cạnh ta đi, đợi đến khi trưởng thành, ta chắc chắn sẽ chọn cho nó một mối hôn sự thật tốt."

Hoắc Nghiễn Trưng không đồng ý, nói: "Con đưa nàng ra ngoài cung sẽ tốt hơn."

Nguyên nhân là gì?

Hắn không giải thích.

Thái hoàng thái phi cảm thấy có phần mệt mỏi, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định làm thì có ai mà khuyên được?

Bà bèn lùi một bước: "Vậy cứ ở nơi này để ai gia nuôi dưỡng đến tuổi cập kê thì sao?"

Hoắc Nghiễn Trưng không đáp lời, bày tỏ sự không đồng ý, nhưng, đề nghị nuôi đến tuổi cập kê thôi hắn cũng không chịu. Trong lòng Thái hoàng thái phi trùng hẳn xuống, chắc chắn Hoắc Nghiễn Trưng thật sự còn chuyện giấu bà.

Mục Đào Đào, Ngụy Vân Hi thấy Thái hoàng thái phi và Hoắc Nghiễn Trưng cùng quay lại với sắc mặt không hề tốt bèn liếc nhìn nhau, khéo léo kêu mệt rồi để Tề ma ma đưa hai nàng rửa mặt đi ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!