Mục Đào Đào chuyên tâm cũng vì câu nói kia của Ngụy Văn Hi, Nhiếp chính vương tức giận nên ép Hoàng đế hạ chỉ, chủ yếu là vì nàng còn sống.
Đằng sau câu nói kia của nàng ấy, nàng không biết có ý gì. Nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, trong lòng nàng dấy lên một nỗi buồn, bèn đứng dậy mở cửa sổ ra.
Ngụy Vân Hi theo sau nàng, hai người cùng đứng bên cửa sổ, nàng mới hỏi ngược lại: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Nhìn ánh mắt trong veo, vẻ mặt lờ mờ không hiểu của nàng, Ngụy Vân Hi né tránh ánh mắt. Nàng ấy muốn chia rẽ, Hoắc Nghiễn Trưng quá già rồi, cũng sắp bằng tuổi cha nàng ấy, mà Mục Đào Đào còn nhỏ vậy.
Nếu Mục Đào Đào biết nàng ấy có ý đó, chắc chắn sẽ nói nàng ấy không biết thẹn, còn nói thêm "Nhiếp chính vương đối với ngươi cũng vô cùng tốt." cho xem.
Mục Đào Đào không phát hiện ra sự gượng gạo của nàng ấy, Ngụy Vân Hi cảm thấy lời nói của mình có ảnh hưởng quá lớn, đành phải dời đi sự chú ý.
Lúc Hoắc Nghiễn Trưng đã tới thấy hai thiếu nữ đứng bên cửa sổ, cái đầu nho nhỏ lộ ra ngoài cửa, bốn búi tóc tròn tròn trên đỉnh đầu nhô ra, sợi dây buộc trên búi tóc đang lay động theo chiều gió.
Búi tóc của hai tỷ muội nàng đều là do Thái hoàng thái phi chải, có lẽ là người đã già nên trong lúc rảnh rỗi bèn sửa soạn cho hai người trông rất đáng yêu.
Hoắc Nghiễn Trưng vốn định gọi nàng, nhưng thấy hai người không biết đang thì thầm nói chuyện gì, đành im lặng, quay người đến chỗ Thái hoàng thái phi.
Thái hoàng thái phi thấy hắn tới, nhìn về phía Tề ma ma nói: "Ngươi nói xem, khi nào nó mới chịu chuẩn bị trở về Vương phủ đây?"
Tề ma ma cười một tiếng, đến gần Hoắc Nghiễn Trưng cúi người chào, sau đó xoay người vào bên trong lấy đồ.
"Mẫu thân chê con phiền sao?"
Thái hoàng thái phi nói: "Không đâu, đúng rồi, ăn xong bữa tối mẫu thân cho con xem cái này." Bà cười mặt đầy thần bí, nhưng Hoắc Nghiễn Trưng cảm thấy không có gì mới.
"Đúng rồi, sắp tới con hết bận rồi, đón Đào Đào về phủ trước đi."
Hắn ngồi bên cạnh, lời nói nhẹ bỗng, Thái hoàng thái phi nhìn hắn, không đồng ý cũng chẳng từ chối, chẳng qua là hỏi: "Con nói với con bé rồi?"
"Còn chưa nói, vừa rồi nhìn nàng cùng Ngụy tiểu thư đứng bên cửa sổ thì thầm nói chuyện nên không gọi nàng nữa."
Thái hoàng thái phi nói: "Ngụy tiểu thư và nó rất thân, như tỷ muội ruột vậy. Nếu con dẫn nó về Vương phủ, Ngụy tiểu thư không thể đi theo, e là sẽ không vui."
Hoắc Nghiễn Trưng không nghĩ tới điều này, suy nghĩ trong chốc lát liền nói: "Đều ở ngoài cung, ngày thường hai người cũng có thể gặp nhau, không có gì đáng ngại."
Thái hoàng thái phi nhìn hắn một hồi, ánh mắt sáng tỏ.
Hoắc Nghiễn Trưng cùng Thái hoàng thái phi ngồi thêm một lúc, thấy Mục Đào Đào cùng Ngụy Vân Hi còn chưa đi ra, bèn đứng dậy đi xem một chút.
Hai người nằm ở trên chiếc giường nhỏ, đã ngủ say rồi. Hoắc Nghiễn Trưng thầm cười một cái, không thể làm gì khác đành quay trở về.
Thái hoàng thái phi thấy ý cười trên mặt hắn, có khác gì thiếu nữ hoài xuân đâu cơ chứ? Bà có chút hối hận, nhưng không kịp rồi.
Lúc Mục Đào Đào tỉnh ngủ cũng đã chạng vạng tối, nắng chiều từ cửa sổ chiếu vào, rọi lên sàn nhà, bụi bặm bay trong không trung ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống giống như vàng vậy.
Nàng nhìn Ngụy Vân Hi vẫn còn ngủ say, nhẹ nhàng đẩy nàng ấy một cái: "Hi Hi, trời tối rồi."
Ngụy Vân Hi đột nhiên bị gọi dậy, lề mề ngồi thẳng lên, dụi mắt một cái, thấy trước mặt vẫn sáng, nàng ấy lẩm bẩm nói: "Đã tối đâu, ngươi là đồ lừa gạt."
"Sắp tối rồi, làm sao ngủ được chứ?"
Ngụy Vân Hi mở mắt, xoay người muốn xuống giường mang giày, nói: "Ta chỉ nằm thôi, nhưng ngươi một lát đã ngủ, ngươi ngủ nên ta ngủ theo luôn."
Hai người sửa soạn xong rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Thái hoàng thái phi định để Tề ma ma đi chuẩn bị bữa tối, sau đó sẽ đi gọi các nàng, nhưng hai người đã tới rồi.
Dùng xong bữa tối, sắc trời bên ngoài đã tối đen, Thái hoàng thái phi nhìn Tề ma ma một cái. Không bao lâu, Tề ma ma từ bên trong điện ôm ra một tập tranh, bày trên bàn. Gương mặt những mỹ nhân xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!