Chương 12: Thù hận

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Hoắc Vân Kỳ ngã khỏi long ỷ, may mắn cho y rằng Phù Liễm đã tới đỡ trước khi hắn ta đầu đập xuống đất.

Nhưng người đã ngất, Hoắc Vân Kỳ ngửa đầu, máu từ mũi trào ra. Phù Liễm cảm thấy không ổn, bèn kêu nội thị mời Hoắc Nghiễn Trưng tới sau điện.

Sau đó sắp xếp người gọi thái y, thông báo cho Hoắc Nghiễn Trưng.

Lúc Hoắc Nghiễn Trưng đến Kim Loan Điện, chúng thần vẫn còn quỳ, bên trong đại điện yên tĩnh tới đáng sợ.

Người vừa mới vào điện, Hoắc Nghiễn Trưng lập tức nghiêm giọng: "Thái y đã đến chưa?"

Phù Liễm đáp: "Vẫn chưa ạ."

Hoắc Nghiễn Trưng bước tới trước bậc thang, quay đầu nhìn chúng thần vẫn đang quỳ bên dưới, hỏi: "Các khanh còn có chuyện muốn tấu sao?"

Không ai lên tiếng, hắn nhàn nhạt nói: "Nếu không có gì thì tất cả hãy đứng lên đi làm việc đi."

Ra khỏi Kim Loan Điện, sắc mặt của Ngụy Văn Du chẳng được tốt mấy. Hắn ta chưa từng nghĩ tới việc Hoắc Vân Kỳ sẽ ngã từ long ỷ xuống, càng không lường trước việc Hoắc Nghiễn Trưng sẽ trói Trường Anh công chúa và Trường Đình quận chúa.

Hắn thật sự muốn dồn ép tiểu Hoàng đế sao?

Nhưng nếu hắn muốn làm thế, đã nhiều năm như vậy, ngay từ lúc tiên đế vẫn còn cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, Hoắc Nghiễn Trưng có vô số cơ hội trên long ỷ, song hắn không hề đi về phía trước một bước nào.

Thời gian ngày càng thấm thoát trôi qua, càng lúc càng không rõ Hoắc Nghiễn Trưng suy tính cái gì.

Triều thần vừa rời đi, thái y vội vàng chạy đến.

Thái y giúp Hoắc Vân Kỳ bắt mạch, rồi nhanh chóng châm cứu. Ngồi châm một lúc lâu mới nói với Phù Liễm bên cạnh: "Phiền tổng quản kêu người chuẩn bị nước lạnh."

Hoắc Nghiễn Trưng khoanh tay đứng một bên, thấy thái y thở phào nhẹ nhõm hắn mới hỏi: "Thân thể bệ hạ sao rồi?"

Thái y đáp: "Bẩm Vương gia, bệ hạ do tâm trạng căng thẳng nên dẫn đến ngất, có chút liên quan đến loại hình hít phải vài ngày trước. Bệ hạ không chăm sóc thân thể tốt, mấy ngày gần đây được uống quá nhiều thuốc bổ mới dẫn đến chảy máu mũi, không quá quan ngại."

Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày nhẹ, khó lòng để người khác phát hiện: "Sau khi kê thuốc, hãy kê thêm phương thuốc giúp ăn uống nữa, chăm sóc thân thể của bệ hạ tốt vào."

Thái y gật đầu.

Thái hậu vội vàng đi tới, nghe lời phân phó của Hoắc Nghiễn Trưng thì tức giận đến nỗi siết chặt tay của ma ma thêm vài phần.

"Nhiếp chính vương hà tất phải làm bộ làm tịch?" Thái hậu lớn tiếng nói, ai nấy trong điện đều cúi thấp đầu xuống, im lặng làm việc của mình.

Hoắc Nghiễn Trưng nghe thấy lời này của Thái hậu, mặt không đổi sắc: "Nếu như Thái hậu thấy bệ hạ không cần thì cứ phân phó thái y."

Phó thái hậu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, một hồi lâu mới cất lời được: "Ngươi rõ ý ai gia không phải như vậy."

"Vậy ý Thái hậu là sao, người đâu có quan hệ gì với bản vương."

Vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng xoay người bước đi. Thái hậu vừa ngồi xuống kế giường, quay người hỏi Hoắc Nghiễn Trưng đang muốn rời đi: "Vương gia muốn rời đi?"

Hoắc Nghiễn Trưng nói: "Bệ hạ đã không sao, bản vương còn có việc bận."

Phó thái hậu nhìn Hoắc Vân Kỳ đang nằm trên chiếc giường nhỏ, còn có Trường Anh không rõ tung tích nữa. Nàng ta cắn răng chịu đựng nỗi đau từ trái tim đang nghẹn lại của mình, hỏi: "Rốt cuộc cô nhi quả mẫu chúng ta phải làm sao mới khiến ngươi hài lòng?"

Hoắc Nghiễn Trưng khẽ cười: "Lời này của Thái hậu thật kỳ lạ, bản vương đã làm chuyện gì gây khó dễ cho các người?"

Phó thái hậu nhìn chằm chằm Hoắc Nghiễn Trưng. Hôm nay hắn mặc y phục màu xám bảo lân với đường viền rất thanh tú, nhìn qua trông lạnh lùng hơn rất nhiều. Bộ dạng của hắn, từ thời niên thiếu đến tận bây giờ chưa từng đổi thay, đã mười năm trôi qua, duy chỉ có tâm tư ngày càng chôn sâu khiến người khác không đoán được, còn lại đều không có dấu vết gì của thời gian lưu giữ trên người hắn.

Thuở niên thiếu, hắn sống tự do tự tại, rực rỡ như ánh dương khiến ai cũng động lòng muốn tiến đến gần.

Cho đến bây giờ, hắn sống đầy kiêu ngạo cũng đầy lãnh khốc, mà trời xui đất khiến nên nàng ta đã trở thành hoàng tẩu của hắn. Vô số lần tỉnh dậy từ cơn mộng lúc nửa đêm, cảm xúc không cam tâm cứ cuộn trào mãnh liệt trong lòng nàng ta, dường như vĩnh viễn không thể dừng lại được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!