Mục Đào Đào nằm mơ, thấy Hoắc Nghiễn Trưng trở về lúc nửa đêm, còn tới phòng của các nàng nhìn mình nữa.
Khi tỉnh giấc, căn phòng trống rỗng, bên cạnh chỉ có tiếng hít thở của Ngụy Vân Hi đang say giấc. Nàng nhìn ánh sáng nhàn nhạt nơi cửa sổ chiếu vào, rón rén thức dậy, rời khỏi phòng, trời mới tờ mờ sáng.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng đã thấy Hoắc Nghiễn Trưng từ cửa viện đi vào, nàng còn cho là mình nhìn nhầm, dụi mắt một cái, nhìn lại vẫn thấy Hoắc Nghiễn Trưng đang đi về phía nàng.
"Đào Đào." Hắn gọi.
Mục Đào Đào chớp mắt, chạy về phía hắn: "Hoàng thúc, người đã trở về rồi?"
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy tiểu hài tử ở đối diện đang chạy tới, hắn cười dặn dò: "Chạy chậm một chút, cẩn thận ngã."
Vừa dứt lời, Mục Đào Đào ngay lập tức vướng chân, bổ nhào về phía trước hai bước. Hoắc Nghiễn Trưng lanh tay lẹ mắt lao tới, cả người nàng ngã nhào vào trong ng*c hắn.
Mục Đào Đào đã nghĩ mình sẽ ngã như chó ăn phân, không ngờ rằng Hoắc Nghiễn Trưng sẽ tiếp lấy.
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày: "Đã nói nàng chạy chậm một chút, hoàng thúc còn có thể biến mất được sao?"
Nàng cười ngây ngốc, Hoắc Nghiễn Trưng ôm lấy nàng, khẽ khàng nói: "Giống hệt như một nha đầu ngốc."
"Ta không có." Nàng thanh minh.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn vết xước trên mặt nàng, xung quanh vẫn còn hơi sưng đỏ, đáy mắt dần trở nên lạnh lẽo. Hắn giả vờ như không biết, thấp giọng hỏi: "Mặt nàng làm sao vậy?"
Mục Đào Đào né tránh ánh nhìn của hắn, đảo mắt khắp nơi, mãi không chịu trả lời.
"Sao? Không thể nói cho hoàng thúc sao?"
Tròng mắt nàng chợt sáng lên, quay về phía hắn, nói: "Ta và Vân Hi ra ngoài dạo chơi, không cẩn thận ngã vào bụi cây có gai nên mới khiến mặt mày bị xây xát."
Hoắc Nghiễn Trưng chau mày: "Bụi cây có gai ở nơi nào?"
"Chính là bên kia." Nàng vừa nói vừa chỉ bừa một hướng.
"Bên nào?" Hoắc Nghiễn Trưng lại hỏi.
Mục Đào Đào cảm thấy lời nói dối này đã bị Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấu, mí mắt buông xuống: "Chính là bên kia."
"Vậy một lát để Đào Đào dẫn đường, ta sẽ cho cung nhân phá bỏ bụi cây có gai đó!"
Hoắc Nghiễn Trưng vừa dứt lời, Mục Đào Đào mím môi, vẻ rạng rỡ còn trên mặt mới đây đã hoàn toàn biến mất không dấu vết. Nàng gảy gảy ngón tay, dè dặt lên tiếng: "Hoàng thúc, ta sai rồi."
"Ta đánh nhau với người ta, mặt bị vậy là vì đánh nhau nên bị thương."
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, đôi mắt hiện lên ánh nước long lanh, cắn chặt môi, dáng vẻ tủi thân đâm thẳng vào lòng Hoắc Nghiễn Trưng từng chút từng chút một.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Nha đầu ngốc, trước kia nàng bị người ta khi dễ cũng cứ như vậy mà lừa gạt phụ thân của nàng?"
Nàng thấp giọng nói: "Trước kia ta chưa từng đánh nhau."
Hoắc Nghiễn Trưng suy nghĩ một chút. Nhìn dáng vẻ Trường Tín hầu cưng chiều nàng như thế, có lẽ rất ít khi rời xa cha mình, làm sao nàng có cơ hội đánh nhau với bằng hữu cùng lứa được.
Hắn không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ nói: "Sau này dù có bất kể chuyện gì xảy ra, ta cũng muốn nàng nói hết sự thật với ta."
"Hiểu rõ." Nàng vâng dạ.
Một lát sau, khi thấy Hoắc Nghiễn Trưng không còn tức giận nữa, nàng nhớ tới Ngụy Vân Hi, bèn mở miệng nói: "Hoàng thúc có thể nói với cha Vân Hi một tiếng không, để ông ấy không mắng Vân Hi?"
Hoắc Nghiễn Trưng không trả lời, chỉ nghe nàng tiếp tục nói: "Nàng ấy vì ta nên mới đánh nhau, hôm qua nàng ấy đã lo lắng suốt cả ngày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!