Chương 10: Không nỡ

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Bên trong Vĩnh Thọ Cung.

Tề ma ma đưa Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi đi thay y phục, chải chuốt thêm lần nữa, dùng nước rửa cho mặt sạch sẽ hơn.

Thái y tới rất nhanh, lúc các nàng đi ra đã thấy thái y đang ngồi trong điện chờ bọn họ.

Thái hoàng thái phi ngồi trên ghế, vẻ mặt rất nghiêm túc. Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi liếc mắt nhìn nhau một cái, không ai dám nói lời nào.

Tề ma ma thấy Thái hoàng thái phi là đang hù dọa hai người bọn họ, rõ ràng vừa rồi thấy dáng vẻ lúng túng của hai vị chủ tử, vẻ mặt không nỡ chút nào.

Mục Đào Đào lôi Ngụy Vân Hi ngồi xuống trước mặt thái y, thấp giọng nói: "Xem trước xem mắt cá chân của nàng ấy có sao không."

Thái ý liếc mắt nhìn Thái hoàng thái phi, thấy bà không phản đối. Trước hết là xem mắt cá chân của Ngụy Vân Hi, sờ chỗ xương cốt, không thấy lệch vị trí. Tuy nhiên vì vận động lâu nên có chút sưng, đoán chừng còn phải dưỡng thương vài ngày.

"Xương cốt không ảnh hưởng gì, chỉ là nếu hoạt động nhiều sẽ sưng lên, chườm một ít rượu thuốc, vài ngày là khỏi."

Nghe thấy thái y nói không có việc gì lớn, Mục Đào Đào vui sướng thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Ngụy Vân Hi thì thào nói: "Ta đã nói là không sao rồi mà."

Vừa nói xong, Thái hoàng thái phi đã liếc mắt nhìn sang rồi, Ngụy Vân Hi thè lưỡi cúi thấp đầu xuống.

Chỉ cần mắt cá chân không sao, còn lại đều là vết thương ngoài da. Thái y lau vết thương cho hai người, sau đó bôi ít thuốc bột lên.

Sau khi bôi thuốc bột tốt nhất xong, thái y rời đi. Thái hoàng thái phi nhìn Tề ma ma nói: "Đi lấy gương đồng ra, để cho hai vị cao thủ đánh nhau nhìn mặt mình."

Tề ma ma cười cười, mang gương đồng ra.

Ngụy Vân Hi nhìn thấy vết thương mới trên mặt và cổ, bây giờ lại được bôi thuốc bột nhưng bột thuốc đen ngòm, nàng ấy giống như một chú mèo nhỏ, suýt thì khóc xấu.

Mục Đào Đào cũng bị trầy vài vết trên mặt, bôi thuốc xong thấy hai cái mặt đen xì, xấu phát khóc, nhưng hai người nhìn nhau trong gương đồng, không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Đào Đào, bây giờ trông ngươi xấu quá à, giống như con mèo lớn đen mặt ngồi xổm ở góc nhà ta."

"Ngươi cho rằng ngươi không giống ư? Còn nói ta?"

Ngụy Vân Hi cười ha ha: "Ta cảm thấy ta khá giống, không thể nói là ta xấu như con mèo mặt đen được."

Nhìn Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi dở khóc dở cười với nhau, Thái hoàng thái phi cũng bật cười. Tình bằng hữu những năm tháng tuổi trẻ tuy đơn thuần nhưng rất đẹp đẽ, có thể cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng chiến đấu, dù có xấu xí cũng không có vấn đề gì, bất luận ngươi có sao đi nữa ta cũng sẽ đồng hành đến cùng.

"Hai con mèo mặt đen, không đau sao?" Thái hoàng thái phi lên tiếng hỏi.

Hai người lanh lợi nhìn nhau một cái, vội vàng đặt chiếc gương đồng trong tay xuống rồi chạy đến chỗ Thái hoàng thái phi.

"Thái hoàng thái phi, bọn con sai rồi! Không dám nữa, người đừng giận bọn con, được không?"

Thái độ nhận sai rất tốt, cả hai người cùng đồng thanh, như thể đã diễn tập vô số lần rồi vậy.

"Mục Đào Đào, con nói trước, sai ở đâu?" Thái hoàng thái phi gọi cả họ lẫn tên của nàng. Trong đáy lòng nàng cảm thấy có gì đó không ổn, thế nhưng phải nói rõ là sai ở đâu sao? Nàng thấy có lẽ mình không sai.

Nhưng nhất định nàng cũng có lỗi, trước tiên cứ nói thử xem.

"Con không nên đánh nhau."

"Còn nữa." Thái hoàng thái phi tiếp tục hỏi.

"Vân Hi vẫn đang bị thương, là con đã không bảo vệ tốt nàng ấy." Sau khi Mục Đào Đào nói xong, Thái hoàng thái phi ngẩng đầu lên nhìn nàng, trầm giọng nói: "Ừm, con biết khi còn bé ta đã nói với hoàng thúc con như thế nào không?"

Mục Đào Đào yên lặng chờ đợi, Ngụy Vân Hi cũng vểnh tai lên nghe.

Chỉ nghe Thái hoàng thái phi chậm rãi nói: "Ai gia luôn nói với hắn, đánh không thắng được thì đừng đánh, nếu đã đánh rồi thì nhất định phải thắng, nếu đánh thua thì tốt nhất đừng quay về!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!