Chương 1: Không đành lòng (bắt lỗi)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

"Đã về rồi! Tiểu quận chúa đã trở về rồi!"

"Mau bẩm báo cho Vương gia."

Mục Đào Đào vừa bước vào cửa của vương phủ đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của ai đó. Cùng với tiếng hét kinh hãi này, bầu không khí ngột ngạt của phủ Nhiếp Chính Vương cũng biến mất trong giây lát.

Lúc Hoắc Nghiễn Trưng vội vàng trở về, nhũ mẫu của vương phủ đang dẫn theo thị nữ kiểm tra xem nàng có bị thương gì hay không.

Mục Đào Đào không ngừng giải thích: "Ta không sao, cũng không bị thương gì, những người đó không làm hại ta."

Vừa dứt lời, nàng quay đầu thấy Hoắc Nghiễn Trưng đứng ở cửa, sắc mặt của hắn rất thâm trầm, ánh mắt sắc sảo tựa như một vũng hồ sâu, sâu không thấy đáy. Nàng giật mình, dịu dàng nói: "Hoàng thúc."

Nhũ mẫu và thị nữ vội vàng lùi sang một bên, khom mình hành lễ: "Vương gia! Tiểu quận chúa không bị thương."

Hoắc Nghiễn Trưng lạnh lùng nói: "Lui xuống đi."

Nhũ mẫu cùng thị nữ chậm rãi lui ra ngoài, Hoắc Nghiễn Trưng bước vào cánh cửa rồi đi về phía nàng.

Hoắc Nghiễn Trưng đến gần, trầm giọng hỏi: "Có bị thương không?"

Mục Đào Đào khẽ lắc đầu: "Không có."

"Bọn thích khách này tiễn nàng về?" Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Mục Đào Đào trả lời: "Ừ, bọn họ tiễn ta đến chân núi, sau đó tìm một đại nương rồi đưa bạc cho, nhờ bà ấy dẫn ta đến đầu ngõ."

Nàng thành thật trả lời khiến Hoắc Nghiễn Trưng cười ha ha, tiếng cười âm trầm này khiến Mục Đào Đào phải rùng mình.

"Những thích khách này vậy mà đối xử với nàng rất tốt."

"Cũng không hẳn, bọn họ không cho ta ăn ngon, cũng không để ta ngủ yên. Xiêm y ta thích nhất cũng bị bọn họ làm hỏng, đây là gấm Tuyết Lê của Bắc Cư**g, làm hư cũng không… " Nàng vừa nói vừa kéo tà váy của mình, chỉ cho Hoắc Nghiễn Trưng xem những chỗ đã bị làm hỏng.

Hoắc Nghiễn Trưng: "…"

Giọng nói của nàng rất nhỏ nhẹ, tựa như một tiểu hài tử đang than vãn về việc hai ngày nay không ăn được gì, ngủ không ngon, đến bộ xiêm y yêu thích nhất cũng bị làm hỏng, vô cùng tủi thân và thương tâm, ra vẻ không hiểu ý tứ của hắn là gì cả!

Hắn im lặng cong môi, nói rằng: "Muốn ăn cái gì, ta bảo trù phòng làm cho nàng."

"Muốn ăn bánh Hợp Ý (1) và cá sữa phi lê."

(1): Sau khi được cải tiến hương vị, loại bánh này dần trở nên phổ biến và là một loại bánh cần có trong lễ đính hôn của nam nữ trong địa phương nên mới lấy tên là Bánh Hợp Ý.

Hoắc Nghiễn Trưng nắm lấy tay nàng, đi ra khỏi phòng, sau đó phân phó xuống dưới.

"Đi rửa mặt trước đã, trông giống như một con tiểu miêu vậy, rửa mặt xong thì có thể ăn."

Mục Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

"Bộ xiêm y bị hỏng đó ta sẽ cho người sửa lại."

"Không có cách nào sửa lại nữa, trước đây phụ thân ta đã từng nói qua rồi. Loại gấm này chỉ có ở Bắc Cư**g, nhưng sau này Bắc Cư**g đã đóng cửa giao thương với nước ta, cho nên có bạc cũng không mua được."

Lời nói này của nàng khiến Hoắc Nghiễn Trưng có hơi kinh ngạc: "Hầu gia vẫn luôn nói với tiểu nha đầu nàng những điều này sao?"

"Do Trường Đình quận chúa muốn cướp váy của ta…"

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng, dáng vẻ tức giận này khiến người ta phải bật cười mà: "Thì ra là thế."

Lúc dùng bữa trong điện, Hoắc Nghiễn Trưng ngồi ở một bên nhìn Mục Đào Đào say sưa ăn uống, ánh mắt như lóe lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!