Chương 9: (Vô Đề)

"Sao lại nhìn ta ngơ ngác thế hả?" Thần Vương dựa vào bậu cửa sổ, dáng vẻ thờ ơ tựa chú mèo đang vươn mình phơi nắng, "Mới mấy ngày không gặp mà đã không nhận ra ta rồi à?"

Hắn sờ mặt mình, gương mặt của mình đâu tầm thường đến mức nhìn là quên.

Cửu Châu lắc đầu, "Ta không quên."

"Ồ." Thần Vương giật mình, "Hóa ra là cô nhìn mặt ta đến choáng luôn rồi hử?"

Cửu Châu, "..."

Người kinh thành mặt ai cũng dày nhỉ.

"Lên đây nhanh lên." Thần Vương ngoắc tay với Cửu Châu, "Cúi đầu nói chuyện với cô nãy giờ, cổ ta mỏi rồi."

Cửu Châu vuốt cổ mình, nàng ngửa đầu nói chuyện với hắn cũng mỏi lắm chứ bộ.

Trên lầu không có khách, Cửu Châu nghi ngờ nhìn khắp nơi.

"Đừng nhìn nữa, ngoại trừ ta và cô ra thì chẳng còn ai nữa đâu." Thần Vương gõ tay lên mặt bàn, lập tức có người bưng đủ loại trang sức trâm vòng đặt lên bàn để Cửu Châu chọn.

Xuân Phân đi sau lưng Cửu Châu hít một hơi thật sâu, mấy món quý giá cất dưới đáy hòm của cửa hàng này đều được mang ra hết đấy hả?

"Thích cái nào thì cứ việc chọn." Thần Vương lướt mắt quét một vòng trên bàn, "Tuy chất lượng hơi kém, nhưng kiểu dáng cũng tàm tạm."

Cửu Châu nhìn chưởng quỹ đang khom người ở bên cạnh, nàng trả lại hạt đậu bạc, sau đó che miệng thì thầm với hắn, "Trông có vẻ rất đắt."

Thần Vương kéo cái ghế tròn khắc hoa dưới mông nhích lại gần Cửu Châu, bắt chước nàng nhỏ giọng hỏi lại, "Không đủ tiền hả?"

"Đủ thì đủ." Cửu Châu che túi tiền lại, như che chở món đồ yêu quý của mình, "Nhưng ta không nỡ tiêu."

Thần Vương cứ tưởng Minh gia không xem trọng cô con gái vừa trở về, không nỡ cho nàng tiền tiêu vặt, nhưng không ngờ lại là nguyên nhân này.

Thân là Thần Vương phi tương lai, sao lại không dám tiêu tiền?

"Đừng lo, trang sức trong cửa hàng này rẻ lắm." Thần Vương chọn một cây trâm, nhắm nhắm trên đầu của Cửu Châu, "Ta quen với ông chủ, để ta bảo hắn tính rẻ cho cô."

Cửu Châu nhìn Thần Vương với ánh mắt đầy nghi ngờ, nàng nghi ngờ hắn là cò của ông chủ cửa hàng này.

Nhìn nàng, Thần Vương biết ngay nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, "Ánh mắt này của cô là có ý gì?"

Cửu Châu đưa tay che mắt lại, lắc đầu, "Ta không nghĩ gì cả."

Thần Vương, "..."

Cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi, chính là đây.

Đưa tay kéo bím tóc đang đung đưa của nàng, Thần Vương cài cây trâm lên tóc nàng.

Trâm sáng ánh vàng lóng lánh, tựa như nhành cỏ dại cạnh hòn non bộ, không có tí thẩm mỹ nào.

"Đây là ta tặng cho cô, cô không cần chi tiền."

"Ta không nhận." Cửu Châu gỡ nhành cỏ dại...! à không đúng, gỡ cây trâm xuống, đặt lại vào trong khay, "Không thể nhận bừa trâm cài con trai tặng được đâu."

Thần Vương là dạng người sẽ thỏa hiệp khi người khác không muốn ư?

Không, hắn không phải.

Thế là, hắn cài hai cây trâm lên tóc Cửu Châu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!