Chương 47: Kiều diễm

Edit: TiểuPi

Beta: A Cảnh

Hoàng Đế cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi run run như cánh bướm của nàng, hỏi: "Hoàng Hậu đang suy nghĩ gì vậy?"

Tiết Tĩnh Xu hé một con mắt ra liếc liếc hắn một cái, lại rũ xuống, cũng không mở miệng nói chuyện.

Hoàng Đế vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp qua lại trên mí mắt nàng.

Hàng mi Tiết Tĩnh Xu càng run đến dữ dội hơn, đôi tay đang ôm cổ Hoàng Đế cũng ôm chặt hơn chút nữa, nhịn không được nhẹ giọng gọi hắn: "Hoàng Thượng......"

Nàng rõ ràng là theo bản năng gọi Hoàng Đế, nhưng mà Hoàng Đế lại cố ý xuyên tạc ý nàng: "A? Hoàng Hậu suy nghĩ về ta? Thật là vinh hạnh cho ta."

Tiết Tĩnh Xu mím môi thật chặt, không hề lên tiếng, miễn cho lại bị hắn nắm thóp, lại nói lung tung một hồi.

Tay Hoàng Đế chậm rãi du ngoạn ở trên người nàng, hiện tại hai người cũng chưa mặc xiêm y vào, cả bọt nước trên người cũng chưa lau khô, cứ như vậy mà dính sát vào một chỗ.

Hoàng Đế lại nói: "Đã dưỡng nhiều ngày thế này, rốt cuộc Hoàng Hậu cũng đã thêm được một chút thịt, cuối cùng ta cũng không cần lo lắng mình sẽ đè hỏng Hoàng Hậu nữa rồi."

Khi hắn nói lời này, một bàn tay lại dừng ở trên ngực của Tiết Tĩnh Xu tiếp tục xoa nắn.

Tiết Tĩnh Xu đành phải mở to đôi mắt ra nhìn hắn: "Thì ra Bệ hạ lo lắng, đốc thúc ta ăn cơm lại là vì những chuyện này à."

Hoàng Đế nói: "Để Hoàng Hậu ăn cơm nhiều hơn tất nhiên là vì suy nghĩ cho thân thể Hoàng Hậu. Hơn nữa, nếu có thể thêm chút thịt vào chỗ tốt này, có hưởng dụng một chút thì đã sao đâu?"

Tiết Tĩnh Xu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có phải Bệ hạ lại xem những thoại bản kia hay không? Vì sao miệng lại càng ngày càng tệ......"

Hoàng Đế cúi đầu hôn nàng: "Chỗ nào tệ rồi? Hoàng Hậu thay ta nhìn xem."

Âm cuối biến mất ở giữa đôi môi hai người.

Cung nhân hầu hạ đứng chờ ở xa xa phía bên ngoài.

Tiểu nội giám tiến lên xin chỉ thị Đức công công, có muốn lại nấu thêm mấy thùng nước ấm nữa hay không.

Đức công công liếc mắt trừng hắn một cái: "Chuyện này còn phải hỏi? Thằng nhãi ranh này mau đi đi, ngay cả một chút nhãn lực cũng không có!"

Tiểu nội giám nhanh chân chạy tới Ngự Thiện phòng truyền lời.

Đức công công lắng lỗ tai lên nghe động tĩnh trong điện, vì sao hắn lại không có nghe được tiếng nước như trong dự đoán. Không khỏi thắc mắc trong lòng: Bệ hạ một mình đi vào, nhưng không phải là vì muốn thân mật với Nương nương sao? Vì sao một chút tiếng động cũng không nghe được? Hai người không thể nào chỉ đơn thuần là đi tắm rồi ngủ một giấc chứ.

Lời này nói ra, cho dù Bệ hạ có tin thì Đức công công cũng không tin.

Lại qua hồi lâu mới nghe được Hoàng Đế ở bên trong phân phó, gọi người đem nước ấm đi vào.

Đức công công vội dẫn theo vài tên nội giám khỏe mạnh đem nước ấm vào bể tắm ở thiên điện.

Hắn chỉ cúi đầu chỉ huy đám nội giám thay nước, khóe mắt thấy nước còn đọng một ít bên giường nệm, Nương nương dường như đang nằm trong đống chăn, mà Bệ hạ thì ngồi ở bên giường, tùy tiện khoác thêm cái áo ngoài, ở ngực lộ ra một mảng lớn.

Nổi nghi hoặc trong lòng Đức công đã được cởi bỏ, khó trách không có nghe được động tĩnh, thì ra Bệ hạ cũng không có cùng Nương nương hí thủy(*).

(*) Nghịch nước.

Trong lòng hắn không khỏi có chút vui mừng, xem ra Bệ hạ vẫn là săn sóc Nương nương, không càn rỡ giống như trong tưởng tượng của hắn.

Đám nội giám thay nước ấm xong, Hoàng Đế liền phất tay cho bọn họ lui ra, tự mình ôm Tiết Tĩnh Xu từ trong đống chăn mền lộn xộn kia ra, ôm vào trong nước, tự mình tắm rửa cho nàng.

Tiết Tĩnh Xu cả người vô lực, mềm oặt dựa vào trên người hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!