Chương 46: Tắm gội

Edit: Tử Lam

Beta: TiểuPi

Ngày kế, Tiết Tĩnh Xu đi Trường Nhạc Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu như bình thường, giữ nàng ở lại nói chuyện.

Hai người bàn luận kinh Phật trong chốc lát, Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: "Tối hôm qua Hoàng Thượng ở lại Tê Phượng Cung?"

Tiết Tĩnh Xu trong lòng căng thẳng, gật đầu liền đứng dậy hành lễ, nói: "Là Hoàng Thượng thông cảm thân thể của thần nữ lạnh, sợ thần thiếp buổi tối ngủ không được, cho nên mới vi phạm quy củ. Xin Hoàng tổ mẫu không cần trách cứ Bệ hạ, là thần thiếp không phải."

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng trong chốc lát, cười nói: "Hài tử ngốc, con cho rằng ta muốn trách con? Cái này vốn cũng không là đại sự gì, nhóm quan lại đó muốn nói thì cứ để cho bọn hắn nói đi. Hoàng Đế cả ngày trăm công ngàn việc, vì Đại Diễn, vì giang sơn, một khắc cũng không được thả lỏng, ở hậu cung cho hắn tùy tính một chút thì có sao? Nếu lúc nào cũng muốn kéo căng hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày tan vỡ.

Huống hồ ta biết, con xưa nay rất biết quy củ, nếu không phải Hoàng Đế khăng khăng kiên trì, sao con có thể tùy ý hắn? Ngồi xuống đi, không cần phải khẩn trương như thế."

Tiết Tĩnh Xu hơi hơi thả lỏng, chậm rãi ngồi trở lại.

Thái Hoàng Thái Hậu lại nói: "Nhìn con bảo vệ Hoàng Đế như vậy, ta thật cao hứng. Phu thê hai người là phải như vậy, ngươi che chở ta, ta che chở ngươi, trong mắt trong tân đều là đối phương, bộ dáng này ngày qua ngày mới có thể bình yên trôi qua.

Nhưng mà, con cũng không thể cái gì cũng theo ý Hoàng Đế. Có đôi khi, nếu hắn đề ra cái yêu cầu gì không hợp lý, con phải khuyên nhủ hắn. Chức trách của Hoàng Hậu không thể so với phi tử! Những phi tử đó chỉ một lòng muốn lấy được sự sủng ái của Hoàng Đế, sau đó sinh một vài Hoàng Tử, cả đời sẽ vô lo. Nhưng con là Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, là thiên hạ chi mẫu, phải làm tấm gương tốt cho người trong thiên hạ."

Tiết Tĩnh Xu trịnh trọng gật đầu: "Vâng, con sẽ nghe theo sự dạy dỗ của Hoàng tổ mẫu."

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng một cái, nắm lấy tay nàng vỗ nhẹ, nói: "Chuyện Nghênh Xuân yến ngày ấy, ta đều đã biết. Đán tiểu bối Tiết gia chúng ta, thật sự là không có được mấy người nam nhi có thực tài. Ngay cả những nữ nhi đó, ngoại trừ con, những người khác ta cũng thấy chướng mắt.

Tiết Tĩnh Viện của Đại phòng kia, ta nhìn quá ngả ngớn, qua ít ngày nữa ta cho hắn (Đại lão gia) một cái chỉ hôn, tìm một gia đình tốt gả đi, đỡ phải làm gia trạch không an bình.

Còn có thân muội của con, xưa nay ta nghe nói nàng tính tình kiêu căng bất kham. Nhưng qua lần cung yến này, thấy nàng không nói lời nào, tựa hồ cũng là đứa bé ngoan ngoãn an tĩnh, chỉ là không biết lí do gì mà thanh danh trước kia lại truyền đi không tốt như vậy."

Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: "Hoàng tổ mẫu không biết, muội muội kia của thần thiếp cũng coi như là ngoan ngoãn, nhưng còn an tĩnh thì lại không, cũng chỉ là diễn kịch lừa gạt người thôi."

Thái Hoàng Thái Hậu tựa hồ có vài tia hứng thú: "Hả? Cô nương này thoạt nhìn rất thích con, ta nhìn tuổi nàng cũng không còn nhỏ, nếu con muốn tìm giúp nàng một cái hôn sự cũng được."

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, nói: "Hôn nhân đại sự đương nhiên là do cha mẹ làm chủ, làm tỷ tỷ như thần thiếp không đến lượt con nói chuyện."

Thái Hoàng Thái Hậu làm sao không biết, nàng đây là sợ chính mình nhúng tay vào, sẽ khiến người Tiết gia lại sinh ra cái vọng tưởng gì đó.

Trong lòng bà khe khẽ thở dài, nhịn không được nghĩ, nếu nhóm nam đinh Tiết gia có khí độ như Hoàng Hậu vậy, bà cũng không cần lo lắng tiền đồ sau này của nhà mẹ đẻ.

Bà thở dài: "Con làm rất tốt, sau này cứ như vậy đi. Tuy rằng nói chúng ta ngồi vị trí cao như vậy, nếu muốn cho nhà mẹ đẻ ích lợi nào đó, Hoàng Thượng cũng sẽ không nói cái gì. Nhưng mà Tiết gia thật sự đang không có nam nhi chống đỡ lên, nếu nâng bọn họ lên quá cao, chỉ sợ sẽ rơi càng nặng. Không bằng khiến cho bọn họ giống như hiện tại, đứng trên mặt đất, tuy nói không thể phong cảnh vô hạn như trước kia, nhưng bọn họ cũng sẽ không thiếu vinh hoa phú quý.

Nếu bọn họ an phận ngay từ bây giờ, vậy cũng có thể an an ổn ổn vượt qua cả đời. Nếu bọn họ không an phận, con ở trước mặt Hoàng Đế khuyên nhủ, biếm làm thứ dân cũng được hay đuổi ra khỏi kinh đi cũng tốt, tốt xấu gì cũng lưu lại một mạng cho bọn họ.

Tiết Tĩnh Xu lại gật đầu: " Thần thiếp đều nhớ kỹ, hoàng tổ mẫu yên tâm."

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng, thương tiếc nói: "Đứa trẻ ngoan, đến lúc đó phải làm khó con rồi. Nữ nhân như chúng ta thật khó, nếu thiên vị giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút, vô số mắt nhìn chằm chằm, liền nói chúng ta lấy việc công làm việc tư. Nếu một chút nhân tình cũng không nói, lại có người nói chúng ta vong ân phụ nghĩa."

Tiết Tĩnh Xu nói: "Người khác nói, thần thiếp đều không thèm để ý. Hoàng tổ mẫu, chúng ta không thẹn với lương tâm của mình là được."

Thái Hoàng Thái Hậu vui mừng cười nói: "Hay, hay cho câu không thẹn với lương tâm."

*****

Qua mấy ngày, nguyệt sự của Tiết Tĩnh Xu cuối cùng cũng hết.

Hiện tại là buổi sáng, trước khi Hoàng Đế thượng triều hai người sẽ cùng nhau dùng canh.

Hoàng Đế đột nhiên hỏi: "Hôm nay thân thể Hoàng Hậu có phải đã khỏi hẳn rồi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!