Chương 30: Thật lòng

Edit: Tử Lam

Beta: Tiểu Pi

Cuối cùng Tiết Tĩnh Xu vẫn ăn nửa chén cháo tổ yến, sau khi nằm xuống nàng liền giả bộ ngủ, cũng không biết Hoàng Đế đi ngủ lúc nào.

Ngày kế còn phải đi bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu, ở dân gian gọi là gặp mặt cha mẹ chồng, Hoàng gia gọi là triều kiến.

Vốn là Hoàng Hậu dẫn phi tần đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng hiện tại hậu cung không có người khác, chỉ có một mình Tiết Tĩnh Xu.

Nàng mới quỳ xuống hành lễ xong, Thái Hoàng Thái Hậu liền tự mình đứng dậy đỡ nàng đứng lên, trong lòng tràn đầy yêu thích bộc lộ ra ngoài.

Tiết Tĩnh Xu nói: "Mấy ngày không gặp, khí sắc Hoàng tổ mẫu tốt hơn rất nhiều."

Xảo ma ma nói: "Từ sau khi nương nương tiến cung, mấy ngày nay thân thể Thái Hoàng Thái Hậu càng ngày càng tốt lên. Hôm nay biết nương nương sẽ đến thỉnh an nên ngài đã chờ từ sáng sớm, lúc nãy còn đi dạo ở trong hoa viên hai vòng nữa."

Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Nếu Hoàng tổ mẫu không chê thần thiếp quấy rầy thanh tịnh của ngài, thì sau này mỗi ngày thần thiếp đều đến cửa quấy rầy."

Thái Hoàng Thái Hậu kéo Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: "Quấy rầy được thì càng tốt!"

Bà nhìn Tiết Tĩnh Xu nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thích, quay đầu cố ý đe dọa Hoàng Đế: "Hoàng Thượng, ta giao Tĩnh nhi cho ngươi, ngươi chắc là không có bắt nạt con bé chứ?"

Hoàng Đế nói: "Tôn nhi không dám."

Thái Hoàng Thái Hậu cười hừ một tiếng: "Ta tin ngươi cũng không dám. Tĩnh nhi! Con nhớ kỹ, nếu ngày nào đó Hoàng Đế bắt nạt con, hãy đến chỗ Hoàng tổ mẫu, tổ mẫu sẽ giúp con đánh hắn."

Hoàng đế làm bộ dáng thành thật nhìn nàng.

Tiết Tĩnh Xu cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng biểu tình của Hoàng Đế là như vậy, nhưng nàng vẫn nhìn ra có vài phần bất đắc dĩ.

Trong lòng nàng có chút vui sướng khi người gặp họa. Còn nhớ buổi sáng hắn nhìn chằm chằm nàng, bắt nàng phải uống hơn một chén cháo xương dê, hiện tại bụng nàng còn rất no.

Hoàng Đế giống như có cảm giác, liếc mắt nhìn nàng một cái.

Tiết Tĩnh Xu lập tức quay đầu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu.

Thu động tác của hai người vào mắt, ý cười trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng đậm.

Không lâu sau Đức công công tiến vào nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng Đế, thời gian sắp đến, vương công đại thần đều đang chờ ở bên ngoài đình, chờ Hoàng Đế ra chung vui.

Thái Hoàng Thái Hậu nghe thấy, nói: "Ngươi đi đi, Tĩnh nhi ở đây với ai gia."

Hoàng Đế gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài đình.

Thái Hoàng Thái Hậu quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu nói: "Nếu là ở dân gian, con dâu đến đây dâng trà, ai gia hẳn phải cho ngươi một phần lễ vật. Tuy Hoàng gia không có loại quy củ này, nhưng ta cũng có một thứ phải cho ngươi. A Xảo, mang cái hộp kia của ta đến."

Đây là lần thứ hai Tiết Tĩnh Xu nhìn thấy hộp gỗ đàn hương này, lần đầu tiên là ở mùng một đầu năm, Thái Hoàng Thái Hậu cho nàng một đôi kim quả tử.

Lúc này đây, lão nhân gia lấy ra từ bên trong một cây trâm Phượng Hoàng làm bằng bạch ngọc, cực quý trọng đặt vào trong lòng bàn tay, khẽ vuốt ve: "Đời này của ta, từ một phi tần bình thường trở thành Quý phi, sau đó là Hoàng Thái Hậu, hiện tại là Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng chưa làm qua Hoàng Hậu. Cây trâm này, là vật mà Vĩnh Chiêu đế năm đó hứa hẹn lúc phong ta làm Hậu sẽ ban cho, nhưng chiếu thư phong Hậu còn chưa hạ, hắn đã... Hiện giờ ta tặng nó cho ngươi.

Tĩnh nhi, ngươi phải nhớ kỹ, phải nắm giữ người ở hiện tại, đừng để đến lúc già rồi mới hối hận."

Lễ vật này quả thật là cực kỳ quý giá, Tiết Tĩnh Xu trịnh trọng nhận lấy: "Tổ mẫu yên tâm, thần thiếp nhớ kỹ."

Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, lại âm thầm thở dài: "Ngươi là đứa trẻ ngoan, Hoàng Thượng cũng là một đứa trẻ tốt. Ngươi đừng thấy hắn cả ngày im lặng, trên thực tế chỉ cần là người được hắn đặt vào mắt, hắn đều đặt ở trong lòng. Đứa nhỏ kia giống như người tuyết, trông rất lạnh lùng, không có tình người, nhưng chỉ cần là người có chút tâm, cẩn thận mà che chắn. Hắn cũng giống như tuyết, rất nhanh sẽ tan chảy, còn dư lại là một cái chân tâm.

Tĩnh nhi, thân thể ta ta biết, các ngươi đều nói ta còn tốt, nhưng thực tế trong lòng ta rất rõ ràng, không được bao nhiều ngày. Hoàng tổ mẫu sống đủ rồi, không sợ chết, lại chỉ một mình Hoàng Đế cô đơn lẻ loi hiu quạnh. Cho nên Hoàng tổ mẫu không có cầu xin nhiều, chỉ hy vọng ngươi có thể đi nhìn đứa nhỏ kia một cái, đừng để một mình hắn ở trong mùa Đông khắc nghiệt."

Tiết Tĩnh Xu nghe được đỏ mắt, nức nở nói: "Hoàng tổ mẫu, ngài phải sống lâu trăm tuổi mới được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!