Chương 22: Phân cao thấp

Edit: A Cảnh

Beta: Tiểu Pi

Vài ngày sau, vừa lúc là sinh nhật của Nhị phu nhân Tần thị, tuy không phải chỉnh thọ[1], Chu lão thái quân cũng hạ lệnh cho hạ nhân trong phủ làm một hồi tiểu yến, mời thêm hai gánh hát đến góp vui.

[1]: Theo giải nghĩa trên baidu thì

- Kỷ niệm "sinh nhật trọn ngày" còn được gọi là "chỉnh thọ", ở một số nơi, còn được gọi là "bình thọ". Bắt đầu từ 40 tuổi, cứ 10 năm một lần, nghĩa là, 50 tuổi, 60 tuổi, 70 tuổi, 80 tuổi, 90 tuổi, 100 tuổi trở lên, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn. Nhân danh pháp luật, 40 tuổi, 50 tuổi được gọi là "sinh nhật", cho tuổi 60, 80 và lớn tuổi lớn đã tổ chức một lễ kỷ niệm sinh nhật, được gọi là "Đại thọ".

Trong đại sảnh, hoa viên nhỏ cạnh bờ hồ bày vài bàn tiệc mà đối diện bên trong đình thủy tạ [2] đang ca hát, diễn vở "Bái Nguyệt Kí"[3].

[2]: Thủy tạ nhà xây cất bên cạnh hoặc trên nước, dùng làm nơi thưởng ngoạn hoặc nghỉ ngơi.

[3]: là một bộ phim do Trương Thiên Tứ, Từ Thiệu Thanh, Bành Lị Nông, và các diễn viên khác diễn vở tuồng được chiếu vào năm 1957 (nguồn: baidu).

Con hát xướng đến réo rắt thảm thiết, vài vị cô nương trẻ tuổi xem mà đỏ hốc mắt, Tiết Tĩnh Uyển chịu không nổi, liền nhắm mắt bịt tai lại, trong miệng lảm nhảm lải nhải nhắc mãi: "Không nghe không nghe, không nhìn không thấy......"

Lục cô nương tuổi còn nhỏ đối với loại kịch nỗi buồn chia tay biệt ly như thế này có xem cũng cái biết cái không, thấy Tĩnh Uyển như vậy, nàng tò mò hỏi: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy?"

Vốn Tiết Tĩnh Xu có chút xúc động, khi nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, nàng vui vẻ nói với sáu, bảy vị cô nương gần đó: "Các ngươi nhìn xem, muội ấy là đang bịt tai trộm chuông[4]".

[4]: Yểm nhĩ đạo linh ()

- Đây là một sự tích vào thời Tần, mọi người có thể tìm trên mạng. Ngụ ý rằng người đang nói dối cứ nghĩ rằng bản thân thông minh, người khác không thể biết được. Thật ra khi đang dối người, thì cũng là đang tự lừa mình vậy.

Lục cô nương càng thêm nghi hoặc, Thất cô nương lại cười: "Lá gan của Ngũ tỷ tỷ thật nhỏ, chỉ như vậy cũng không dám nhìn".

Tiết Tĩnh Uyển nói: "Đó là bởi vì các ngươi xem đều không hiểu".

Thất cô nương không phục: "Sao lại xem không hiểu, không phải là Vương Thượng thư ghét bỏ con rể là tú tài nghèo kiết xác, hủ lậu, muốn chia rẽ nữ nhi và con rể hay sao. Ta cảm thấy hắn làm không sai, nếu như ta có nữ nhi, cũng sẽ luyến tiếc không muốn gả nó cho tú tài để chịu khổ".

Tiết Tĩnh Uyển nhíu mày, nghiêm túc nói: "Nhưng Thụy Lan và tú tài đã kết thành phu thê, tình cảm của bọn họ tốt như vậy, sao cha nàng lại có thể hứa gả nàng cho người khác chứ?"

Thất cô nương le lưỡi: "Tình cảm có tốt cũng không thể đổi thành cơm ăn".

Tiết Tĩnh Uyển cũng biết hai người không cùng quan điểm, chỉ nói: "Cho nên ta nói ngươi cũng đều không hiểu, hừ".

Con ngươi Thất cô nương đảo một vòng, bỗng nhiên cười nói: "Ta biết rồi, Ngũ tỷ tỷ là muốn lấy chồng, nếu không sao lại đồng cảm giống như chính bản thân mình trải qua vậy?"

"Cái đồ đầu thối nhà ngươi, dám cười nhạo ta!" Tiết Tĩnh Uyển đỏ mặt, làm bộ muốn đánh nàng.

Thất cô nương đứng lên chạy về bàn của những người lớn: "Nhị nương cứu mạng, Ngũ tỷ tỷ thẹn quá hóa giận, muốn đánh người kìa!"

Vài vị phu nhân cũng liếc mắt sang đây, bị hai người các nàng nháo một chỗ, chưa kịp có không khí gây nhau thì Tần thị liền kéo Thất cô nương ra sau lưng của mình, ngăn Tiết Tĩnh Uyển lại, vừa nói vừa chỉ vào cái tràn của nàng ta: "Ngươi đó, còn ra dáng của một cô nương hay không, cả ngày vui đùa ầm ĩ. Bắt đầu từ hôm nay, phải ở trong phòng học quy củ cho tốt đi. Không được ta cho phép, ai cũng không được để nó ra ngoài".

Câu nói sau chính là nói với bà vú và nha hoàn bên cạnh Tiết Tĩnh Uyển.

Người hầu vội cúi đầu thưa "Vâng".

Tiết Tĩnh Uyển mất hứng chu miệng.

Tam phu nhân Lâm thị kéo Thất cô nương đến bên cạnh mình, phí tâm của bản thân mình trách cứ nói: "Ngươi an phận một chút, đừng gây chuyện nữa". Lại quay sang nói với Tần thị: "Tụi nhỏ trong nhà hoạt bát một chút cũng tốt, người hà tất gì phải dọa nàng chứ".

Tần thị sửa sang lại xiêm y cho Tiết Tĩnh Uyển, bảo nàng quay trở lại chỗ ngồi, lúc này mới quay đầu lại thở dài: "Ta thật nặng lòng mà, ngươi nói xem nó cũng đã mười lăm, qua mấy tháng nữa là phải cử hành lễ cài trâm, sao lại giống với đám hài tử chưa lớn vậy chứ? Cứ như thế thì ta biết ăn nói với người ta sao đây".

Lâm thị đưa mắt nhìn sang bàn tiểu bối một cái, mỉm cười đầy ngụ ý, nói: "Ngươi chỉ là lo bò trắng răng, chờ Tam cô nương tiến cung, còn sợ thân muội muội không tìm được người tốt hay sao?"

Tần thị chỉ cười lắc đầu, cũng nhìn thoáng qua bàn bên kia, không nói nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!