Chương 12: Phong Hậu

Edit: Tử Lam

Beta: A Cảnh

"Đại Diễn Hoàng Đế chiếu viết: Trời đất tác thành, âm dương hòa hợp, vạn vật cũng se duyên. Đích thứ tôn nữ Thừa Ân công Tiết thị, dịu dàng thục đức, thanh nhã đoan trang. Nay sắc phong làm Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ... Điển lễ phong Hậu, sẽ do lễ bộ phụ trách. Khâm thử".

Thánh chỉ phong Hậu ban xuống, toàn bộ Tiết phủ đắm chìm trong bầu không khí vui mừng.

Mà ngay cả Tiết lão thái gia từ trước đến nay hỉ nộ không hiện rõ cũng nói liên lục mấy chữ tốt. Tự mình đáp thưởng cho công công và đám thái giám đến tuyên chỉ, sau đó lại dẫn một đám nam nhân trong nhà tiến cung tạ ơn.

Bởi vì thân thể Thái Hoàng Thái Hậu khó chịu, nên miễn các nữ quyến tạ lễ.

Chu lão thái quân bảo Đại phu nhân Vương thị thưởng cho mọi người trên dưới phủ một tháng tiền tiêu vặt, lại nhắc tới việc muốn tăng chi phí cho Nghênh Xuân Viện với nàng. Nhưng Tiết Tĩnh Xu không có đáp ứng.

Lúc trước, khi nàng mới vừa hồi phủ, phân lệ của nàng bằng với các cô nương trong phủ, một tháng ba lượng bạc. Bên cạnh đó là không tính Liễu Nhi, đại nha hoàn Vân Hương và nhóm tiểu nha hoàn quét dọn trong viện.

Mấy ngày trước Chu lão thái quân có nhắc tới việc tăng phân lệ cho nàng với các vị phu nhân, lương tháng tăng tới mười lượng. Bên cạnh lại thêm hai đại nha hoàn, tiểu nha hoàn cũng thêm bốn người, sân nhỏ của nàng mặc dù rộng hơn một chút so với các tỷ muội khác, nhưng phải dung hạ nhiều người như thế, cũng có chút chật chội.

Huống chi xưa nay nàng không thích náo nhiệt, bình thường đều không cho bọn nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, chỉ cùng Liễu Nhi hai người thanh tĩnh. Quả thực là không thể dùng được nhiều người như vậy.

Chu lão thái quân thấy thế, cũng thuận theo nàng, nhưng là lại bảo người mở Ngân Quỷ phòng, chuyển rất nhiều cổ vật trang trí gấm vóc thư họa và trang sức sang Nghênh Xuân viện.

Tiểu viện nằm ở chỗ có vẻ hơi hẻo lánh thanh u này, bỗng chốc trở nên tráng lệ, người lui tới trên mặt ai cũng thấy ý cười.

Tiết Tĩnh Xu cho hạ nhân lui hết, đóng cửa phòng, ngồi ở trên ghế nhìn thánh chỉ ở trên bàn đến xuất thần.

Sai người đi mua khoai sọ chiên bưng đặt lên bàn, một tầng đường phấn phủ trên viên khoai sọ viên khô vàng, hương vị ngọt ngào tản ra khắp phòng, nhưng nàng và Liễu Nhi hai người đã không còn tâm trạng ăn.

Mười tám tháng hai năm sau chính là ngày nàng vào cung, cách hiện tại không đầy hai tháng.

Ngày được định này cũng có chút quá vội vàng với những gia đình bình thường, huống chi là Hoàng thất.

Người bên trong phủ chỉ lo vui vẻ, lại đã quên suy nghĩ một chút, tại sao Hoàng Thượng lại gấp như vậy?

Chỉ sợ là Thái Hoàng Thái Hậu chống đỡ không được bao lâu.

Thái Hoàng Thái Hậu vừa đi, chỗ dựa to lớn vững chắc của Tiết phủ liền sụp đổ. Nhưng hiện tại bọn họ hình như cho rằng chỉ cần nàng tiến cung, là có thể thay thế Thái Hoàng Thái Hậu, trở thành núi tựa mới để Tiết gia dựa vào nhưng lại quên mất chủ nhân chân chính của Đại Diễn là ai.

Thái Hoàng Thái Hậu có thể chống lưng cho nhà mẹ đẻ, là vì Hoàng Đế tôn kính bà, nguyện ý nể mặt bà cho Tiết gia một phần thể diện.

Còn nàng? Hoàng Thượng vì sao lại phải vì nàng, tiếp tục dung túng Tiết gia?

Phải biết rằng ngay cả việc nàng được phong Hậu tiến cung này, cũng đều là do Thái Hoàng Thái Hậu lợi dụng lòng hiếu thuận của Hoàng Thượng mới có được. Đợi lão nhân gia bà đi, Hoàng Thượng sẽ còn có chỗ cố kỵ sao?

Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, chậm rãi thở dài.

Liễu Nhi đi đến phía sau nàng, duỗi tay dịu dàng xoa bóp vai cho nàng.

Tiết Tĩnh Xu vỗ vỗ tay Liễu Nhi nói: "Liễu Nhi, đoạn thời gian sau này, sợ là chúng ta không được thanh tĩnh nữa".

Trước kia nàng dùng việc thân còn mang bệnh làm lí do, đẩy rất nhiều thiếp mời. Hiện tại thánh chỉ phong Hậu đã đưa tới, ngoại nhân mời mọc có thể khước từ, nhưng thân thích trong nhà lui tới lại không thể từ chối.

Liễu Nhi nói: "Không sợ, nháo qua một trận này sẽ tốt thôi. Huống chi thân phận hiện tại của tiểu thư người không còn giống trước kia, không cần phải nhìn sắc mặt các nàng nữa, các nàng còn phải thật cẩn thận xem mặt đoán ý với người nữa, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vui vẻ".

Tuy Liễu Nhi ngoài miệng chưa bao giờ đề cập qua, nhưng tâm lý đối người nhà Tiết gia là có chút oán giận bất mãn.

Oán bọn họ vứt bỏ Tiết Tĩnh Xu ở bên ngoài mười năm chẳng quan tâm, cho tới hôm nay cần dựa vào nàng, mới kéo một đám gấp gáp đến nịnh nọt.

Nói là người thân huyết mạch tương liên, nhưng so với người dưng còn làm lòng người lạnh hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!