Edit: Tử Lam
Beta: A Cảnh
Liễu Nhi quyết định mang tro cốt của Liễu Nghị trở về cố hương, trở về là tâm nguyện của hắn, đến chết cũng không thể quên được cố hương.
Hai mươi năm trước, vẫn luôn là ca ca bảo vệ nàng, những ngày sau này, sẽ đến lượt nàng thủ hộ ca ca.
Tiết Tĩnh Xu thấy nàng kiên quyết, cũng không giữ lại, chuẩn bị cho nàng vật phẩm với số lượng lớn, lại phái thị vệ một đường hộ tống nàng hồi hương.
Nàng ở trong trấn nhỏ thượng mua một tòa sân yên tĩnh, Liễu Nghị thì chôn ở sau núi.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, nàng mới biết được, ngọn núi cao tận mây xanh ở phía sau cái trấn nhỏ kia, lại chính là Thượng Thanh Tông.
Cái môn phái thần bí uy danh hiển hách nhất ở Đại Diễn triều này lại tọa lạc ở một trấn nhỏ như vậy.
Lúc này nàng mới mơ hồ nhớ lại, khi còn nhỏ các lão nhân hình như có một câu nói, ngọn núi cao kia là nơi ở của tiên nhân.
Chỉ là lúc ấy nàng quá nhỏ, không biết chuyện sự cũng không nhớ chuyện. Thậm chí sau khi trưởng thành gặp qua người Thượng Thanh tông, lại từ trong miệng Liễu Nghị biết được vị trí cụ thể của cố hương, nhưng nàng vẫn không liên kết hai vấn đề lại.
Tuy nói nơi này là quê hương của nàng, nhưng nàng không có nhiều ký ức, nơi này lại không có thân thích, đối với nàng mà nói. Kỳ thật cũng chỉ là một nơi xa lạ, một chỗ chôn cất người thân duy nhất, nhưng đột nhiên biết được cố nhân ở nơi đây, tâm trạng liền trở nên bất thường.
Thượng Thanh tông.... Nàng nhớ tới hai người, Lệ Tướng Quân và Phan Thần y.
Thần võ Đại Tướng quân Đại Diễn triều xuất thân từ Thượng Thanh tông.
Thời điểm nàng và tiểu thư vừa hồi kinh, đúng là Lệ Đông Quân đảm nhiệm chức Đại Tướng quân.
Mà sở dĩ lúc ấy hắn té xỉu ở trước cửa am ni cô, nghe nói chính là lúc xuất chinh ở Nam Cương bị cổ độc trong người phát tác. Cũng may từ nhỏ hắn dùng qua rất nhiều kỳ dược, thân thể tự phát giải độc, bệnh trạng duy nhất chính là hôn mê cả ngày.
Kỳ thật Liễu Nhi và hắn không có giao tình nhiều, nhưng lại gặp rất nhiều. Gặp được hắn không phải là ở trên cây, thì chính là ngồi xổm ở trên nóc nhà, giống như là đang nhìn tiểu thư, chờ tiểu thư vào cung, hắn lại chạy đến trong cung ngồi trước cửa. (Tử Lam: Bạn ý canh cửa, "giữ" người thương ấy mà.)
Sau đó sư nương hắn mất, hắn vội trở về tông môn chịu tang, đến giờ vẫn chưa hồi kinh.
Nghe Phan Thần Y kế nhiệm chức Đại Tướng quân nói, sư phụ Lệ Tướng quân không chịu nổi đả kích mất bạn già, đi vân du tứ hải[1], hắn thân là đệ tử chân truyền, đành phải ở lại tông môn kế thừa địa vị sư phụ, không thể rời đi.
[1] Vân du tứ hải: Đi khắp nơi.
Nguyên bản "vân du tứ phương" nhưng mình thấy không hay nên đổi thành "vân du tứ hải".
Phan Thần y sau khi mãn hạn chức, vẫn cứ ở tại kinh thành, sau đó người đảm nhiệm chức Đại Tướng quân thay đổi vài lần, Liễu Nhi cũng chưa gặp lại Lệ Đông Quân.
Nghĩ đến vậy, nếu hắn là người của tông môn, vậy hẳn là cách chỗ của nàng không xa mấy. Có lẽ có một ngày nào đó hai người sẽ gặp nhau trên phố cũng không chừng, chỉ là không biết người nàng quen biết duy nhất ở chỗ này có còn nhớ nàng hay không.
Thời điểm đầu Xuân, nàng bày một quán nhỏ ở trên trấn. Cũng không phải là thiếu tiền, lúc rời kinh tiểu thư chuẩn bị cho nàng rất nhiều của cải. Là do nàng cả ngày rảnh rỗi không gì làm, một mình ở trong phòng, nên dễ dàng nghĩ Đông tưởng Tây, không bằng đi ra cửa tìm chút chuyện làm.
Nàng lần nữa sử dụng cái tên Liễu Phiêu Nhứ này để giới thiệu với thực khách. Nửa thật nửa giả mà nói chính mình nguyên bản là người địa phương, sau đó cùng người nhà đi cậy nhờ thân thích, hiện giờ lớn tuổi nên trở về cố hương.
Tính tình những người trên trấn cũng khá tốt, tuy rằng thấy nàng một nữ tử độc thân bày quán, có vài người bàn tán, nhưng đại bộ phận người đều có ý chiếu cố nàng.
Nàng thường xuyên nghe khách nhân nhắc tới Thượng Thanh tông, nhưng cho đến hiện tại, một người của Thượng Thanh tông cũng chưa gặp qua.
Thẳng đến sáng sớm ngày nọ, nàng đang ở phía sau quầy hàng bận rộn nấu mì, trên bàn sạp trước lại có thêm một vị khách nữa, gọi một chén mì nước.
Nàng bận đến mức thời gian ngẩng đầu cũng không có, chỉ bảo khách nhân chờ một lát. Chờ đến lúc mang cho mấy vị khách trước mặt xong, nàng bưng tô mì nước đi tới trước mặt vị khách đó, lại ngẩng người một chút.
Tuy rằng khuôn mặt thiếu niên này có vài phần năm tháng, nhưng rõ ràng chính là Lệ Đông Quân nhiều năm không gặp.
Trên mặt Lệ Đông Quân không có biểu tình gì, điều này này làm cho Liễu Phiêu Nhứ ngăn chặn cảm xúc kích động, chần chờ không dám tùy tiện đi nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!