Trên Kim Loan đại điện tĩnh lặng, Ngọc Đế và Vương Mẫu đang ngồi nghiêm nghị, hai bên tả hữu lác đác vài vị thần tiên đang đứng cúi đầu.
Đứng đầu bên tả là Thái Thượng Đạo Quân râu tóc hoa tiêu, ông cúi đầu bấm đốt ngón tay nhẩm tính thời gian luyện đan dược. Vị thứ hai là Thái Bạch Kim Tinh đang chau mày suy tư, không ngừng vuốt bộ râu dài, miệng lẩm bẩm điều gì đó nhưng nghe không rõ ông nói gì. Vị cuối cùng là Tử Vi Chân Quân đang nắm chặt thanh kiếm dài trong tay, bộ dạng đằng đằng sát khí.
Đứng đầu cánh hữu là Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát, đôi mắt bà hơi khép hờ, vẫn dáng vẻ bình tâm tĩnh khí niệm phật pháp. Vị tiếp theo là Ngọc Thanh Chân Vương, khuôn mặt tuấn tú có chút nộ khí, đôi mắt sáng luôn quan sát thần sắc của Ngọc Đế. Vị cuối cùng là Thái Ất Thiên Quân, không thấy rõ hỷ nộ ái lạc, ông đứng yên lặng, lạnh lùng không động tĩnh như một tượng thần mà thế nhân thờ phụng.
Ngồi ngay ngắn trên đại điện, nét mặt Ngọc Đế lúc xanh lúc trắng, không để tâm đến ám hiệu bên trong của Vương Mẫu mà nổi trận lôi đình.
"Nhìn xem phàm trần đã biến thành cái gì rồi? Các ngươi còn ung dung nhàn nhã quanh đi quẩn lại. Trẫm thấy không bao lâu nữa nơi này cũng sắp bị Ma giới thống trị rồi."
Bên dưới các vị thần sau khi nhìn nhau, vẫn không động âm sắc.
"Các ngươi hãy nhìn xem dưới phàm trần hồn ma bóng quỷ còn nhiều hơn con người, yêu ma quỷ quái nhiều hơn cả súc sinh, còn các ngươi vẫn không nói được gì."
Thái Bạch Kim Tinh thấy Ngọc Thanh Chân Vương gật đầu với mình bèn tiến lên trước một bước nói: "Khởi bẩm Ngọc Đế, chúng thần tuy pháp lực vô biên nhưng số lượng cũng có hạn. Hạ giới yêu ma vô số, chúng thần diệt một con lại mọc ra 10 con."
"Vậy không làm gì nữa sao?" Ngọc Đế nghe vậy liền đại nộ.
Ngọc Thanh Chân Vương bước lên nói: "Mong bệ hạ bớt giận, thần nghĩ nên san bằng Ma vực."
Thái Thượng Đạo Quân thực sự không chịu nổi ánh mắt lườm của Thái Bạch Kim Tinh liền vội bước lên trước, khom người nói. "Lão thần tìn rằng Ngọc Thanh Chân Vương pháp lực vô biên nhưng Ma giới yêu ma quá nhiều, chỉ dựa vào sức lực một mình ngài sao có thể tiêu diệt được."
Ngọc Thanh Chân Vương khoanh tay nói: "Vậy ý kiến lão quân ra sao?"
"Chi bằng chúng ta phong thêm nhiều thần tiên và thiên binh thiên tướng để dễ bề trợ lực cho chúng ta."
Ngọc Đế hài lòng gật đầu nói: "Có lý, chỉ là việc phong thần không phải chuyện nhỏ, nhất định phải suy xét cẩn trọng để tránh gây họa đến chúng sinh tam giới." Ngài nhìn một lượt mấy vị thần tiên bên dưới, thở dài một hơi: "Ngọc Thanh Chân Vương, việc này giao cho ngươi làm."
Sau khi kết thúc màn giáo huấn thường xuyên diễn ra của Ngọc Đế, một số vị thần khác đều đã ung dung trở về tinh cung của mình, chỉ có Ngọc Thanh Chân Vương thần sắc không rõ nét, đi đi lại lại trước cổng Nam Thiên.
Ngài đang định hạ phàm thì Thái Bạch Kim Tinh dang tay ngăn lại. "Lại đi gặp con yêu tinh đó sao?"
"Ta cứ nghĩ ngài vẫn luôn nghĩ cách hóa giải tàn cục lần trước, không có thời giờ mà bận tâm đến chuyện khác chứ."
"Ta thật không hiểu nổi, con yêu tinh ngu ngốc tưởng cả thân tiên khí của ngài là mùi sách cũ thì có gì hay chứ?" Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu, không ngừng lắc đầu.
Vừa nghĩ đến tiểu hồ ly ngốc đến đáng yêu đó, Ngọc Thanh Chân Vương liền không nhịn được cười. Hẳn là nói ngài 20 tuổi? Lúc đó ngài thật sự muốn hỏi cô: 300 năm tu luyện của cô có phải là lãng phí vào việc tạo ra dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn này không mà sao não cô không thông minh lên được chút nào vậy? Có người phàm nào 20 tuổi mà có được phong độ trầm ổn cùng trí tuệ và trưởng thành như ngài? 3000 năm trải qua bao thăng trầm bể dâu của ngài thật uổng phí.
Điều khiến ngài càng tức giận hơn nữa là thế quái nào cô ta nghĩ ngài là "hỏa yêu", cái từ này mà cũng sáng tạo ra được, thật khiến ngài tức đến ói máu. Lửa là một vật thần thánh như vậy, còn biến thành yêu tinh được sao? Thật uổng công nàng ta suy nghĩ.
Còn nữa, trên người ngài đều là tiên cốt đạo phong nhìn thế nào cũng là thần tiên, cô nhìn nhầm là thư sinh có chút tu dưỡng, ngài còn có thể tạm chấp nhận được, nhưng nhìn thế nào ra yêu quái vậy? Cũng may ngài có sự nhẫn nại cao hơn người thường, danh tiếng cả đời suýt bị nàng ta hủy hoại ngài vẫn còn có thể cười nói: Cô thật có con mắt tinh tường!
Thái Bạch Kim Tinh quan sát thần sắc chợt vui chợt giận của ngài, ông càng lắc đầu mạnh hơn.
"Uổng cho ngài là một Chân Vương, lại còn đi dạy cô ta làm sao để quyến rũ người phàm, ngài thật không phải bị cô ta hút mất hồn rồi đấy chứ?"
"Trêu đùa cô ta chút thôi, nếu cô ta thật sự dám tạo nghiệp sát sinh, ta sớm đã thu phục cô ta rồi." Ngọc Thanh Chân Vương nói với vẻ không tán đồng.
"Có ngài ngày ngày gây loạn, cô ta có thể tạo nghiệp sát sinh mới lạ đó."
"Yêu nhất định phải hại người sao?"
Sắc mặt ngài thâm trầm nhìn vạn vật trên mặt đất, trăm ngàn năm nay thần và yêu trước giờ đều thủy hỏa bất dung, cũng giống như trời đất luôn có giới hạn ngăn cách không thể vượt qua vậy.
Trước đây ngài cũng cho rằng Ma giới là một kiếp giới hội tụ tất cả những điều độc ác nhất không gì không có cùng những yêu ma thương thiên hại lý. Vì vậy ngài cũng chưa từng bận tâm đến sự tàn sát lẫn nhau của những yêu nghiệt đó.
Nhưng một giọt lệ đã mang đến cho ngài những chấn động mà trước giờ chưa từng có.
Vào lúc ngài hoàn toàn không có ý định ngăn cản bàn tay diệt vong của Dạ Xoa bóp chết tiểu yêu tinh đó thì giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cô ta lại bất chấp tất cả mà tóm lấy bàn tay đó để ngài chạy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!