Bước những bước nặng về đến y quán, giờ đã là hoàng hôn ngày thứ hai rồi.
Hiên thấy Tiểu Vân đang ngồi ngẩn người trước cửa, trong lòng trào dâng sự quyến luyến, hạ quyết tâm biệt ly lại không biết phải mở lời ra sao. Tại sao đến một cơ hội để lựa chọn Ngọc Đế cũng không cho chàng, cho dù chàng quyết từ bỏ tất cả, cũng chỉ đổi lại được không quá mười mấy ngày ngọt ngào hạnh phúc này.
"Chàng quay về rồi? Ta biết chàng sẽ quay về". Tiểu Vân vừa nhìn thấy chàng, cười tươi chạy đến bên cạnh chàng.
Chàng giả vờ như không thấy nước mắt vẫn chưa khô trong mắt nàng, nén nỗi khổ đau trong tim, cười nói: " Ta để nàng đợi, thì nhất định sẽ quay lại, sao nàng phải sốt ruột vậy?"
"Hiên…không cần biết phải đợi tới lúc nào, chàng chỉ cần ta đợi chàng, ta sẽ đợi…chỉ cần chàng nói! Cho dù là bao lâu đi chăng nữa ta cũng sẽ đợi chàng". Lo lắng và muộn phiền trên khuôn mặt của Tiểu Vân khiến chàng lại không kiềm nén được tình cảm của mình, không quan tâm tới những người qua lại trên đường, ôm chặt lấy nàng trong vòng tay: "Ta hứa với nàng, mãi mãi sẽ không đột nhiên biến mất nữa.
Nàng cũng hứa với ta, bất luận có thế nào cũng phải tiếp tục sống…"
"Ta không muốn!" Nàng vội vã nắm lấy bàn tay chàng nói: "Ta muốn ở bên chàng, cùng sinh cùng tử!"
"Đừng ngốc như vậy, để ta đưa nàng đi ngắm cảnh hoàng hôn". Thời gian của hai người bọn họ cũng không còn lại nhiều, chàng không muốn về y quán gặp phải Mạnh đại phu toàn xuất hiện những lúc không nên xuất hiện.
Sau khi hai người ngắm nhìn những đám mây biến đổi màu sắc nhanh như trở bàn tay, dần dần bay tản ra, nhìn nhau không nói gì.
Điều muốn nói rất nhiều, càng không biết mở lời ra sao;
Đau khổ giằng xé, càng không thể tùy tiện nói ra;
Tình cảm sâu đậm, càng không biết làm sao để nói lời "Biệt ly".
Hiên nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của nàng, không nói gì quay đầu đi.
Nàng cười ngượng ngùng: "Chúng ta nói chuyện đi".
"Có gì để nói?"
"Vậy chúng ta chơi vài ván cờ nhé ".
Chàng suy nghĩ rất lâu, mới khẽ nói: "Nàng chơi cờ kém lắm".
Chàng hiểu Tiểu Vân nói gì, cùng một cuộc đối thoại, nhưng tâm trạng đã không còn giống nhau nữa.
Hôm nay ngoại trừ can tâm tình nguyện quay về, chàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù phải kết thúc mộng cảnh đẹp đẽ mà ngắn ngủi này, hà tất phải để lại cho nàng một vết thương không thể lành lại được.
Tiểu Vân khinh bỉ nhìn chàng một cái, đứng dậy nói: " Đây là chàng nói đấy, đừng có hối hận!"
Đáng tiếc vẫn chưa đi được mấy bước, nàng lại ngã vào vòng tay ấm áp của Hiên.
Bỗng nhiên lúc đó, trên trời đầy những cánh hoa bay mịt mù,
Chỉ phút chốc, mặt đất đã phủ đầy những cánh hoa phù dung trắng như tuyết.
Trong lúc nàng chìm đắm vào vẻ đẹp thiêng liêng của đất trời này, Hiên nhẹ nhàng đặt cơ thể nàng trên những cánh hoa mềm mại, mười ngón tay khẽ run run tháo chiếc đai ở eo nàng…
Những áng mây trùng trùng điệp điệp dày đặc bao quanh lấy họ, ngăn chặn mọi ánh mắt tò mò.
Thương Bách trong núi bị mây truyền cuộc đối thoại mà phải cười ngặt nghẽo.
Nữ nhân oán trách: "Chàng rốt cuộc có làm được không?"
"Nàng nói xem? "
…
"Chàng có làm được không đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!