Một cặp tình nhân, tình cảm khăng khít khó phân tách như mười đầu ngón tay, mọi mặt đều tương đồng, như keo như sơn, cuộn trào mãnh liệt như sóng ngầm, không có chỗ cho kẻ thứ ba xen chân vào.
Tiểu Vân nhanh chóng rụt tay lại, giả vờ như không có gì xảy ra nhìn Mạnh đại phu mồ hôi đầm đìa nói: " Sao ngài về sớm vậy?"
"Ừ! Ta lo bệnh nhân ở đây đợi sốt ruột".
"À!"
Mặt mày nàng ủ rủ trở về chỗ ngồi của mình, thật là kì quái, trước đây nàng thấy thư sinh lương thiện và cổ hủ này cũng có chút đáng yêu, gần đây sao nhìn hắn lại không thấy thuận mắt chút nào.
Hòm thuốc của Mạnh đại phu vẫn còn chưa kịp bỏ xuống, Hiên cao giọng gọi: "Mạnh đại phu, góa phụ Trương ở thôn Tây Lăng cho người tới báo, nói hôm nay chân đau có vẻ nghiêm trọng hơn, mời ngài qua đó xem giúp vết thương!"
"Vậy sao?" Mạnh đại phu do dự trong phút chốc, nhìn trời xanh hỏi: " Đau nghiêm trọng đến thế sao?"
"Nghe nói rất nghiêm trọng".
Mạnh đại phu gật gật đầu, vội vã bắt mạch cho mấy người bệnh đang đợi, kê đơn thuốc, rồi cầm hòm thuốc đứng dậy nói: " Vậy để ta đi xem sao, hai người trông coi ý quán…"
Mạnh đại phu vừa bước ra khỏi cửa, Tiểu Vân như không thể chờ được liền đi tới bên Hiên thì thầm: " Sao ta không biết có người mới Mạnh đại phu tới khám vậy?"
"Có, chỉ có điều vẫn chưa tới thôi. Ta muốn nhân lúc trời còn sáng, để hắn đi sớm về sớm".
"Cái gì? Thôn Tây Lăng cách chỗ này cũng mười mấy dặm đường, hơn nữa giờ đã là hoàng hôn rồi…"
Nàng chợt hiểu ra ngắm nhìn bầu trời đang dần tắt sáng, mặt đầy vẻ tán thành: " không còn sớm nữa, sợ rằng đêm nay hắn không kịp quay về rồi".
"Chàng mà không để ý tới sắc trời? Đánh chết ta cùng không tin!"
Chàng chắc chắn là cố ý lừa gạt người ta, mười mấy dặm đường đi, thư sinh tội nghiệp, gặp phải vị thần không có lương tâm, không biết kiếp trước đã gây ra ra tội lỗi gì!
Hai người chăm sóc cho các bệnh nhân, thu xếp xong tất cả mọi việc, cũng đến nửa đêm rồi.
Tiểu Vân đi tới bên cửa sổ, ngước nhìn màn đêm đen kịt nói: " xem ra Mạnh đại phu không về kịp rồi"
Khoảnh khắc này, bọn họ cuối cùng cũng có thể hưởng thụ, sự yên tĩnh thực sự thuộc về hai người họ.
Hiên đi lại gần, hai tay vòng ra ôm lấy eo nàng, cúi đầu khẽ hôn vào mái tóc của nàng, hỏi: "Nàng đang nhìn gì vậy? "
"Nghe nói mỗi một vị thần đều sẽ có một ngôi sao tượng trưng cho mình, ta đang tìm xem ngôi sao nào đại diện cho chàng?"
"Không cần tìm nữa". Hiên vén mái tóc nàng, nhẹ nhàng hôn vào tai nàng, thì thầm: " trên bầu trời dày đặc sao này không có ta đâu, vì ta đang ở bên cạnh nàng…"
"Chàng…không quay về nữa sao?" nàng lại mất đi phương hướng trong hơi thở ấm áp dịu dàng của Hiên, cả trời đầy sao lấp lánh trước mắt nàng, ánh sáng vàng quay vòng vòng.
"Không về nữa! Tiểu Vân, chi bằng chúng ta thành thân đi".
Nàng bị chọc ghẹo đến mức có những suy nghĩ hỗn loạn, căn bản không hiểu được hàm ý đặc biệt trong hai chữ "thành thân", ngốc nghếch hỏi: " Tại sao phải thành thân? Chúng ta cũng đâu phải người phàm?"
"Ta đã quyết tâm ở bên nàng, vì nàng mà thần tiên cũng không cần làm nữa, không phải nàng định bỡn cợt đấy chứ?"
Giọng nói của Hiên giống như một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ đầy tủi thân oan ức, nếu như không phải vì thần tiên không có nước mắt, e rằng chàng sẽ dùng mấy giọt nước mắt thêm vào trong hoàn cảnh lúc này.
"Vậy sau khi chúng ta thành thân, có phải sẽ có gia đình riêng của mình rồi không?"
"Đúng vậy, ta nhất định sẽ nuôi được nàng".
Nàng gật đầu cười, đắm chìm trong tưởng tượng hư vô.
Nếu nàng và Hiên có một gia đình, mỗi ngày mở mắt nàng đều có thể nhìn thấy nụ cười của chàng;
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!