Chương 28: Hận dĩ vô thanh

"Hiên, người này tuổi thọ bao nhiêu?" Tiểu Vân thấy một chàng trai trẻ tuổi cường tráng bước vào cửa, bèn khẽ hỏi khi Hiên đang bốc thuốc. Lúc này nàng không có việc gì làm buồn chán, chỉ có thể nói chuyện với chàng về vấn đề tuổi thọ.

"Sáu mươi bảy". Hiên đáp lại mà không cần nghĩ.

"Người kia thì sao?" Nàng chỉ vào một cụ già vừa mới bước vào cửa.

"Chỉ còn lại ba năm".

Nàng chợt nhớ ra, quên mất không hỏi Mạnh đại phu có thể sống tới lúc nào, liền chỉ vào Mạnh đại phu hỏi: " Vậy còn Mạnh đại phu thì sao?"

Hiên nhìn Mạnh đại phu một cái, nhìn nàng, chép miệng không vui: "Không biết".

"Nói dối, chàng nhất định biết".

"Thiên cơ không thể tiết lộ!"

Nàng giẫm vào chân chàng một cái, lúc thấy chàng đau đớn ôm lấy chân rên rỉ, bèn cười lớn: "không phải đã nhắc nhở chàng rồi sao, dưới đó có hòn đá đấy, trí nhớ kém thật".

"Bao nhiêu?" Nàng gặng hỏi.

"Hai mươi tám!"

"Cái gì? Nói dối!" Nàng cho rằng Mạnh đại phu hành thiện tích đức như vậy, chắc sẽ vừa có phúc phận vừa sống thọ chứ.

Hiên tiến sát vào nàng nghiêm túc nói: " Thực ra đáng lẽ có thể sống thọ tới chín mươi tám tuổi, nhưng vì tiếp xúc với nàng một thời gian dài, yêu khí xâm nhập, nên tuổi thọ bị giảm".

"Ta? Trên cơ thể ta có yêu khí sao?"

"Đương nhiên rồi, như ta thì có tiên khí, những người phàm thì không có. Chỉ cần bọn họ tiếp xúc với nàng sẽ bị giảm tuổi thọ…" Hiên nhìn nàng có chút nghi ngại, lại nói: "Nàng còn nhớ vị lão phu nhân mới mất mấy hôm trước không, bà ấy nếu như không phải thích nói chuyện với nàng, sẽ không chết sớm như vậy".

"Nhưng bà ấy đã chín mươi tư tuổi rồi". Nàng kháng nghị lại.

"Đáng lẽ còn duy trì được mấy năm nữa".

"Thật sao? Chàng với ta ở trần gian há chẳng phải là tai họa sao?" nàng ủ rũ cúi đầu, thiên hạ rộng lớn như vậy không có chốn cho nàng dung thân!

Hiên gật đầu đồng ý: " Đúng vậy! Cho nên nàng phải giữ khoảng cách với bọn họ, chí ít cũng phải một tấc…đặc biệt là Mạnh đại phu".

"Ừ, ta biết rồi". Nàng thành thật gật đầu, lập tức chuyển ghế ngồi dịch về phía sau, để tránh xa những bệnh nhân tới lấy thuốc.

Do nàng đang bận tâm suy nghĩ một câu hỏi khác: Thần tiên có biết đau không? Dường như không hề biết đau!

Cho nên đã bỏ lỡ mất nụ cười đắc thắng của Hiên.

Cả buổi sáng trông mòn con mắt, mới có một chàng trai tới mời Mạnh đại phu đi khám bệnh. Tiểu Vân bỗng sốt ruột giúp Mạnh đại phu đang chậm rề rề thu dọn hộp thuốc, tiễn tới trước cửa vẫy tay: " Ngươi yên tâm đi đi, y quán có ta rồi, ngươi không cần vội về đâu".

Nàng đã cố kìm chế rồi, mới không đẩy hắn ra khỏi cửa.

Vui vẻ chạy vào đứng bên cạnh Hiên, đang định mở miệng, Hiên lạnh nhạt nói: " Nàng xem ra có vẻ không nỡ để hắn đi nhỉ!"

"Mắt nào của chàng thấy ta không nỡ…được rồi, ta biết rồi: cả hai con mắt!" cơ hội ngàn năm có một như vậy, nàng lại không muốn dùng để thảo luận về thị giác của hai người.

"Hiên, trông chàng làm những việc này có vẻ thành thạo, trên thiên đình chàng làm gì?"

Ánh nhìn của Hiên chuyển từ cuốn sổ cũ kĩ sang nhan sắc như hoa của nàng, nghiến răng nghiến lợi lườm nàng: "nàng dám nói ta là người giúp việc trên thiên đình, ta ném nàng xử nàng bây giờ".

"Ta đâu có nói gì đâu!" nàng bĩu môi, trong lòng nghĩ: vẫn may, chưa kịp nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!