Giẫm đôi chân trần trên tuyết trắng xóa, lạnh giá từ những ngón chân dần lan ra khắp cơ thể, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, hoa tuyết trắng xóa mịt mù che khuất tầm mắt của nàng, che khuất đi ánh nắng thuộc về nàng.
"Đừng rơi nữa, đừng rơi nữa…" Tiểu Vân khua tay, muốn khua hết những bông tuyết đang rơi che khuất tầm mắt nàng.
Không ngờ, mưa tuyết đã dừng lại thật. Sau khi những bông tuyết cuối cùng rơi xuống chân nàng, ánh nắng ấm áp đem tới cho thế giới những tia sáng bạc chói chang, đem tới cho nàng sự dịu dàng mà lâu nay không có, gợi nhớ những tưởng niệm khắc cốt ghi tâm của nàng.
Nàng cho rằng bản thân có thể kiên cường ngẩng cao đầu, để cho nước mắt không rơi xuống; có thể mỉm cười đối mặt với cuộc sống của nàng, làm một tiểu yêu bình thường mà vui vẻ; nhưng, hóa ra có ngẩng đầu cao tới mấy cũng không có tác dụng gì, những giọt nước mắt nóng hổi vẫn lăn dài trên đôi gò má lạnh ngắt của nàng rồi rơi vào trong tuyết.
"Hiên…Hiên…Chàng nhìn thấy ta phải không? Chàng ra đây! Ta có điều muốn nói với chàng…"
Chỉ có sự tĩnh lặng trả lời nàng, ánh nắng ấm áp, nàng vẫn đem lời cất giấu trong tim nói ra:
"Ta biết chàng không vô tình, nếu chàng vô tình, sao có thể nghe ta mắng chửi mỗi ngày, từng câu từng chữ đều nhớ rõ ràng;
Nếu chàng lạnh đãm, sao có thể mỗi lần nhìn thấy ta đều vẫy tay, tặng ta ánh nắng ấm áp;
Nếu chàng vô tâm, sao lại xuất hiện mỗi khi ta gặp nguy hiểm…
Ta biết chàng đang dõi theo ta, từng giờ từng khắc đều thấy ta khóc, ta cười, yêu trong thầm lặng…"
Nàng chưa nói hết câu sau, một cánh tay thon dài nhanh chóng bịt cái miệng luôn gây tai họa của nàng lại, ngăn cản những lời nói xúc động tiếp theo của nàng.
" Ta nói với nàng bao nhiêu lần rồi, bớt lời đi một chút không được sao?" Giọng Hiên bất lực và lo lắng vang lên bên tai nàng, như một giấc mơ…
Lúc nàng phát hiện toàn thân khó chịu, mới nhớ ra bản thân đến hơi thở và nhịp tim đều bị lãng quên. Nàng thoát người ra, hít thở mấy hơi, nàng mới hổn hển nói: " chàng sao vẫn nhát như thỏ đế vậy".
Chàng mỉm cười vỗ vỗ lưng nàng, giúp nàng hít thở bình thường, mới nói: " nàng lúc nào mới có thể biến thành người câm đây, gan nàng càng ngày càng lớn".
"Nếu chàng trong lòng không có gì phải hổ thẹn, sao phải sợ ta nói?"
"Nàng không biết lời đồn do đâu mà ra sao? Nàng không được ăn nói lung tung, hủy hoại danh dự của ta".
Nàng bất mãn nói: " Ta ăn nói lung tung hủy hoại danh dự của chàng sao? Chàng còn chút danh dự nào để nói sao?"
"Nàng lớn tiếng gọi ta tới, chỉ để châm biếm ta thôi sao?"
Lại như vậy nữa, lúc không gặp được chàng thì đầu óc ngày đêm nghĩ về chàng, chàng sẽ ngồi yên bất động cho nàng dựa vào, bên khe suối đem tới cho nàng những ánh nắng ấm áp;
Nhưng một khi gặp chàng, lại phát hiện không có ai đáng hận hơn chàng, thật muốn đá bay chàng lên trời.
Tại sao lại như vậy? Chả nhẽ tình yêu chính là sự giày vò người ta hết lần này đến lần khác…
Nghĩ lại, những giày vò này đều do tự bản thân gây ra, oán trời trách người cũng phải là đúng đắn, sự căm giận trong lòng cũng lắng xuống, cười nói: "Ta không …Ta chỉ muốn hỏi vết thương của chàng đỡ chút nào chưa".
Thấy Hiên không ngoảnh mặt lại để ý tới nàng, cười nói tiếp: " Chàng ghen tị phải không?"
Chàng vẫn cứ tiếp tục nhìn về phía xa xăm, ngập ngừng hỏi ngược lại: "Ta không để tâm thì sao phải ghen tị chứ?"
Sự cự tuyệt rõ ràng như vậy khiến trái tim nàng có chút nguội lạnh, nhưng nàng kiên định nói với bản thân: trái tim nguội lạnh là vì mùa đông quá giá lạnh mà thôi.
Nàng cố gắng hít thở, tìm lại dũng khí, vòng tới trước mặt Hiên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của chàng.
"Tại sao chàng lại trốn tránh không gặp ta?"
Hiên nàng cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của nàng, buồn bã nói: "mùa đông nhớ đi giầy…"
Nàng nhìn thấy đôi bàn chân đỏ lên vì buốt giá trên nền tuyết, chua chát từ đáy lòng đến cánh mũi, nước mắt giống như dòng nước của khe suối chảy xuống đầu ngón chân đóng băng của nàng…
Yêu là yêu, không yêu là không yêu, sự cự tuyệt của chàng tại sao lại khiến nàng đau khổ đến bất lực như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!