Nàng kinh ngạc sợ hãi nhìn về phía chủ nhân của bàn tay to ấy, chính là khuôn mặt thịnh nộ của Vương.
Cái này nhằm nhò gì? Không muốn nữ nhân vì nàng mà tranh giành ghen tuông, ra mặt hòa giải?
Nhưng người bị ức hiếp là nàng, lẽ nào lại không làm gì.
"Buông ra!" Nàng phẫn nộ kéo tay mình ra, căn bản không muốn giải thích với ngài, giận dỗi đi về phòng.
Vừa bước được mấy bước, cánh tay bị một lực mạnh mẽ giữ lại, thân thể nhất thời mất cân bằng ngã vào một cái ôm trong lồng ngực rắn khỏe như thép.
Lúc hoàn hồn, Ma Vương đang xoa nhẹ bên má đau buốt của nàng, ôn nhu nói: " Cơ thể nàng vẫn còn rất yêu, pháp lực cũng chưa cao, không thích hợp để động thủ".
Nàng vẫn chưa kịp tiêu hóa được thâm ý trong lời nói của ngài, bàn tày to lớn của Ma Vương đã đánh một phát vào mặt của thất phu nhân.
Nhìn thấy thất phu nhân ngông cuồng ngã nhào trên đất, biểu cảm rên rỉ cắn chặt môit chịu đựng sự đau đớn, lòng nàng cũng không hề có sự hể hả vui sướng của việc được báo thù, ngược lại có chút thất vọng mơ hồ, xem ra thân là nữ nhân của Vương thì phải chịu đựng sự thấp kém như vậy.
"Ta cho ngươi hai con đường, một là bây giờ thu xếp đồ đạc rời khỏi Ma Vực, hai là ta cho người lôi ngươi đi".
Giọng Vương sắc lạnh tìm không ra dù chỉ một chút cảm giác đã từng ân ái qua.
"Vương, em sai rồi, em lần sau không dám nữa". Dung mạo thất phu nhân như hoa lê ướt mưa, nhìn thật khổ sở đáng thương, khiến nàng không kiềm được lòng thương xót. Vốn muốn thay cô ta cầu xin, nhưng vẫn không kịp mở miệng.
Ma Vương đã vô tình gọi: " người đâu, lôi cô ta ra ngoài, vĩnh viễn không được phép bước chân vào Ma Vực một bước".
Trông thấy thất phu nhân còn kiêu ngạo trước đó không lâu đã bị mấy tên thị vệ lôi đi như vậy, sắc mặt mấy bị phu nhân trở nên biến sắc, lặng lẽ lùi lại mấy bước, nhân lúc Vương nhìn về phía Tiểu Vân, vội vàng rời đi.
" Đợi đã". Vương nói một câu, mấy vị phu nhân vội vã dừng bước, cúi đầu không nói.
" Sau này ai còn dám bước vào tẩm cung của ta một bước, sẽ có kết cục giống như vậy".
"Vâng". Mấy người hoang mang gật đầu, nhanh chân rời khỏi.
Vương nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt thương xót và áy náy của nhìn vào má nàng, hỏi: " còn đau không?"
" Không đau". Nàng lắc đầu. Chủ ý không muốn ngài lo lắng, nhìn thấy trong mắt ngài thoáng qua một chút thất vọng, nàng mới hiểu sự kiên cường của bản thân đối với một Vương đầy ngang ngược mà nói, chính là sự cự tuyệt lớn nhất.
"Dạ Xoa, gọi Minh Hồn tới thoa thuốc cho nàng".
"Không cần…" lời nói buông ra nàng lại có chút hối hận, bèn giải thích: " ý của ta là, Minh Hồn Và Dạ Xoa còn đang bị thương, không cần phiền tới họ. Ta về phòng nghỉ ngơi một chút là ổn".
Ma Vương nghe xong, sắc mặt hết sạch thất vọng, dìu nàng vào phòng, cười nói: " Bọn họ lại đánh nhau sao?"
"Đúng vậy, ta thấy vết thương của họ không nhẹ. Vương, bọn họ rốt cuộc có thâm thù địa hận gì vậy, mấy trăm năm đều không hóa giải được vậy?
" Đây là việc riêng của họ, ta chưa từng hỏi qua".
" Đánh đến mức như vậy mà chưa từng hỏi qua…" nàng chặn lại không nói ra câu sau: "ngài làm sao lại làm được Vương vậy". Mà chỉ là hỏi: " Bọn họ có vẻ rất hiểu nhau, có phải ngày trước là bạn bè?"
Ma Vương thấy nàng hào hứng, tự động trả lời: " có phải bạn bè không ta không biết, ta chỉ biết bọn họ xuất thân đồng môn".
" Đồng môn? Chả trách bọn họ lưỡng bại câu thương. Nhưng, võ công của bọn họ cách biệt xa như vậy? một người thì chỉ giết người, một người thì chỉ cứu người". Nàng lẩm bẩm.
" Bọn họ trước giờ không hề nhắc tới nơi tu kuyện của bản thân, ta cũng không tiện hỏi. Tuy nhiên nhìn thân thủ của bọn họ, sư phụ tuyệt nhiên không phải người bình thường".
" Vương, bọn họ sao tới được Ma Vực vậy". Nàng vừa hỏi, vừa tiện tay rót một chén trà trên bàn, bưng tới Ma Vương, mỉm cười nói: " Vương, uống chén trà đi".
Ma VƯơng vừa mừng vừa lo đón lấy, thầm cười từ khóe miệng tới ánh mắt. Tiểu Vân thấy bộ dạng của Vương, trong lòng bỗng có chút ngập ngừng.
Ánh mắt của Ma Vương vĩnh viễn đều nồng cháy như ánh nắng ngày hè, giống như trái tim nhiệt tình của ngài, tình cảm chân thật. Ánh mắt ấm áp ôn hòa của Hiên, nhưng vĩnh viễn thờ ơ, khiến nàng không có cách nào nắm bắt được cảm giác thật sự của ngài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!