Chương 14: Lòng mang tình cũ

Trong điện Ngọc Thanh trên thiên đình, Hiên cầm cành cây trong tay lật đi lật lại. Vừa nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh lặng lẽ bước vào cười. "Sao mà trông như đi ăn trộm vậy?"

"Sợ ông tìm tôi phát tiết nỗi buồn."

"Vậy ông còn đến nữa?" Hiên vẫn cười, môi khẽ cong lên một nụ cười đầy quyến rũ.

Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu, không ngừng lắc đầu. Ông vốn không định đến, chỉ là có người đã trầm ngâm suy nghĩ 3 ngày rồi. Đã làm bạn 2000 năm, ông hiểu quá rõ Hiên, khi ngồi im lặng một mình có nghĩa là có tâm sự gì đó không giải quyết được, ông sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.

"Đừng lắc nữa, rơi não bây giờ." Hiên nhạo ông.

"Thật không hiểu được ông, nếu đã phải kết thúc rồi thì đừng để người ta phải chịu muôn vàn khổ sở mà leo lên như vậy, thật quá khiến người ta quá đau lòng." Cảnh tượng ở Hoa Sơn ông đã nhìn thấy hết, nói thật lòng ông cũng rất thương hại tiểu hồ ly đó, yêu phải một vị thần không nên yêu, chọn một mối tình định sẵn sẽ không có kết quả.

"Nếu đã không thể cho nàng ấy thứ nàng ấy muốn thì nên làm tổn thương một cách triệt để, nếu không sao nàng ấy có thể từ bỏ được chứ?"

Thái Bạch Kim Tinh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lãnh đạm của Hiên, hỏi. "Ông không phải thật sự động lòng rồi đấy chứ?"

Hiên vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, nắm lấy cành cây trong tay mình, nhàn nhạt nói: "Ông nghỉ mấy ngàn năm tu thân dưỡng tính của ta là giả bộ sao? Ta đối với nàng ấy chỉ là thương cảm và cắn rứt mà thôi... hy vọng nàng ấy có thể quay về đường ray vận mệnh cũ của mình."

"Ông muốn lừa ta sao? Hay là muốn tự lừa mình? Nếu ông không động lòng sao ông có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tha cho tên Vương đó của Ma Vực." Ông trừng mắt nhìn Hiên, nói tiếp: "Dựa vào sự hiểu biết của ta với ông, ông tuyệt đối sẽ không làm việc nhu nhược yếu mềm, nhân từ phụ nữ như vậy. Hôm nay ông tha cho hắn một lần, chắc chắn không phải không có nguyên dó chứ?"

Hiên nhướn mày, hỏi. "Ông nghĩ sao?"

"Có phải là không nhẫn tâm khiến tiểu hồ ly đó mất đi cả chỗ dựa cuối cùng không?" Thấy Hiên không nói gì, ông lại thở dài. "Nhưng cuối cùng ông cũng vẫn phải tiêu diệt Ma Vực, sớm muộn gì ông cũng không thoát khỏi số kiếp này đâu..."

Hiên thu lại nụ cười, trầm ngâm nói. "Đối với nàng ấy đúng là ta có nhiều điều không nỡ nhưng hôm nay ta tha cho Ma vương không phải hoàn toàn do nàng." Hiên đứng dậy nhìn về góc điện Ngọc Thanh, thở dài. "Hôm nay ta đã nhìn thấy nguyên hình của hắn rồi, hóa ra hắn là một con kỳ lân..."

Thái Bạch Kim Tinh lặng người, kinh ngạc. "Hỏa kỳ lân?"

"Phải. Hôm giao tranh với hắn ta đã nghi ngờ rồi, không ngờ hóa ra đúng là hỏa kỳ lân thật."

"Hi Hiên, lẽ nào ông cũng không bỏ cuộc được, còn canh cánh trong lòng về chuyện hỏa lâm sao? Ông có biết rằng để lại mầm mống sau này tất thành đại họa không."

"Thái Bạch, giết hắn thì dễ nhưng có ích gì không? Kính Nguyệt Trản không thu về được thì không thể trừ tận gốc Ma Vực. Ngày sau sẽ còn một yêu ma khác lên làm Ma Vương, thống lĩnh yêu giới. Cuộc chiến giữa Thần và Ma không vì sự chết đi của một Ma Vương mà kết thúc..."

Thái Bạch Kim Tinh ngồi đối diện với Hiên trầm ngâm hồi lâu rồi gật đầu. Đâu phải ông không biết từ khi trên cõi đời này bắt đầu có Thần và Ma thì Thần Ma luôn luôn đi hết từ cuộc chiến đẫm máu này đến cuộc chiến đẫm máu khác. 1000 năm trước Kính Nguyệt Trản lọt vào tay Ma giới liền khiến Ma Vực được bao phủ lại. Thần không còn cách nào khác thăm dò được thực lực của Ma giới, cũng càng ngày càng bất lực không khống chế được sinh tử tồn vong giữa tam giới.

Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có một ngày thế lực của Ma giới có thể che cả trời, khống chế tam giới, vì vậy Ngọc Đế mới nổi giận, khiển trách chúng thần.

Nhưng ông đều không bận tâm, ông tin dựa vào năng lực của Hi Hiên, thu phục về Kính Nguyệt Trản, diệt trừ Ma Vực là chuyện sớm muộn xảy ra.

Ông đột nhiên để ý đến cành cây trong tay Hiên, cành xanh tươi mơn mởn, lá nhỏ mà dày. Nhìn có vẻ như là bị ngắt xuống rất lâu rồi nhưng vẫn không hề bị khô héo.

"Đây có phải là cây bàn đào ngàn năm mới khai hoa kết quả một lần không?"

"Phải, mấy ngày trước ta nhìn thấy ở Ma Vực."

Thái Bạch Kim Tinh nói: "Ta nhớ rằng Vương Mẫu nương nương thích ăn nhất là loại bàn đào này." Ông nhớ rằng một ngàn năm trước Vương Mẫu nương nương vô tình nhắc đến: bà rất nhớ vị bàn đào, không biết có thể tìm thấy được ở đâu?

Tiếc là một câu nói đã dẫn đến một kiếp nạn lớn...

"Ta muốn trồng ở thiên cung nhưng không biết có nên làm vậy không." Hiên cúi đầu nhìn cành đào, rồi lại chìm trong suy nghĩ.

"Ông sợ gì? Lẽ nào còn sợ quần thần nói ông nịnh bợ lấy lòng hay sao?"

"Nịnh bợ lấy lòng?" Hiên cười khổ. "Ông thật biết mỉa mai tôi!"

Thái Bạch Kim Tinh cười lớn đứng dậy, nói: "Ầy! Tôi đi về đánh cờ đây, ông tự ngồi đây mà nghĩ tiếp đi." Bước đến cửa rồi ông bỗng quay người lại nói đầy hàm ý. "Nhân tiện lại nghĩ đến tiểu hồ ly kia giờ đang bị nhốt trong Ma Vực, Ma Vương làm gì cô ta, có lẽ... cô ta đã trở thành bát phu nhân thật rồi..."

Khi ông nhìn thấy Hiên thở hắt một hơi, cành đào trong tay "rắc" một tiếng gãy rời, trong lòng ông đã có đáp án.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!