Chương 52: Tình hình quân địch

Edit: Bách Tử Liên​

Lúc Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn trở về, cả hai nắm tay nhau, ra vẻ khí định thần nhàn. Bọn thị vệ còn đang vây quanh Lê Vưu, thấy hai người bọn họ quay lại, tất cả đều ngước nhìn lên trời, vẻ mặt như nói"Ta không thấy, không biết gì hết".

Môi Diệp Trăn Trăn bị Kỷ Vô Cữu hôn đến đỏ tươi, bây giờ còn hơi sưng. Về phần Kỷ Vô Cữu, tuy khôngcó biểu cảm gì nhưng nét đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, ánh mắt sớm không còn tàn nhẫn như lúc mới đến mà được phủ kín bởi một tầng hơi nước mềm mại, tựa như một con thú đã thỏa mãn.

"Khụ khụ khụ," Lê Vưu giơ tay che miệng, ho khan vài tiếng, hỏi Diệp Trăn Trăn, "Chân huynh đệ, ngươi… ngươi không sao chứ…"

"không sao." Diệp Trăn Trăn lắc đầu, nhìn Kỷ Vô Cữu nói, "Đây là bạn tốt của ta, gọi là… gọi là…" Khẳng định không thể nói tên thật của hắn Kỷ Vô Cữu.

Kỷ Vô Cữu hướng Lê Vưu chắp tay nói, "Tại hạ Ngô Xứ, chuyết kinh* ngoan cố lì lợm, đã để huynh đài chê cười." Với bộ dáng của Diệp Trăn Trăn, người mù cũng có thể nhìn ra nàng là nữ, cho nên hắn cũng không cần che giấy, sớm ngày giải thích, cũng tiện chặt đứt ý nghĩ không nên có của một số người.

*vợ, bà xã

Lê Vưu nghe hắn nói thế, ngẩn người. Tuy rằng vừa rồi đã có chút suy đoán về mối quan hệ của hai người họ, nhưng khi đối phương trực tiếp nói ra vẫn làm y cảm thấy có chút đột ngột và ngoài ý muốn. Lại nhìn hai người trước mắt, vừa rồi bọn họ đi lâu như vậy cũng không biết đã làm những gì.

"Tại hạ Lê Vưu, không ngờ Chân huynh đệ là nữ lang, lại sớm đã là hoa có chủ, cùng Ngô huynh phu thê tình thâm như thế."

Diệp Trăn Trăn thấy Lê Vưu thoạt nhìn có chút mất hứng, liền nói, "Ta cũng không phải có ý lừa gạt Lê huynh, cải trang là do tình thế bất đắc dĩ, mong Lê huynh đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, chớ để trong lòng."

Kỷ Vô Cữu nghe Diệp Trăn Trăn khách sáo với người trước mắt như thế, trong lòng thoáng không vui, nhanh chóng cáo từ Lê Vưu, mang Diệp Trăn Trăn về chỗ trọ.

Diệp Trăn Trăn sợ hắn phạt nàng, dọc đường biểu hiện vô cùng nhu thuận. Kỷ Vô Cữu thấy nàng để ý cẩn thận như vậy, vừa buồn cười vừa có chút đau lòng. Về phương diện đối xử với Diệp Trăn Trăn, hắnbây giờ đã có ý chấp nhận số mệnh, đằng nào bất luận nàng càn quấy như thế nào, hắn cũng khôngthể làm gì nàng. Đánh chửi thì không nỡ, phạt cũng không nghĩ ra biện pháp nào ổn.

Dọc đường truy đuổi hắn giận giữ dậy sóng, lúc thì muốn đối với nàng thế này, lúc lại muốn đối với nàng thế kia, nhưng khi thật sự gặp được nàng thì cao hứng nhiều hơn phẫn nộ. Vốn cho rằng lần này là nàng thua trên tay hắn nhưng không ngờ kết quả thật ra là hắn… thua trên tay nàng…

Nghĩ đến điều này, dòng suy nghĩ của Kỷ Vô Cữu lại hướng về những chuyện hương diễm.

thật ra, ngoài sức hấp dẫn từ thân phận Hoàng đế cùng khuôn mặt tuấn tú, kỹ năng làm nữ nhân vui vẻ của Kỷ Vô Cữu là gần bằng 0. Cho nên khi hắn thích một người thì chỉ biết nhẫn nhịn, đối xử tốt với nàng, ngoài miệng lại không nói được lời ngon tiếng ngọt nào. không may Diệp Trăn Trăn là tên đầu gỗ chậm hiểu, nếu chờ nàng tự mình thông suốt, vậy thì có chờ đến khi Ngọc Hoàng đại đế ấp trứng cũng chưa chắc chờ được nàng giật mình tỉnh ngộ.

***​

Ngày hôm sau, Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu cùng nhau cưỡi ngựa ra ngoài thành chơi. Kỷ Vô Cữu nhất quyết cưỡi chung ngựa với nàng, bỏ bọn thị vệ lại xa phía sau.

Hai người giục ngựa phi nhanh trên thảo nguyên ngoài thành Kế Châu. Kỷ Vô Cữu chỉ nghe tiếng gió phần phật bên tai, trong ngực là thân thể mềm mại, trước mắt là vùng thôn quê mênh mông ngút ngàn, chóp mũi là hương xuân tươi mát của vạn vật nảy mầm hòa với mùi thơm nhàn nhạt trên tóc Diệp Trăn Trăn. hắn cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy Diệp Trăn Trăn, một tay giục ngựa, dần dần càng chạy càng xa.

Cũng không biết chạy bao lâu, hai người dừng dưới chân một gò núi. trên gò núi mọc không ít cây, còn có một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuống, vang tiếng róc rách sôi nổi, chạy qua bên chân hai người. Kỷ Vô Cữu ngồi trên mặt đất, Diệp Trăn Trăn ngằm gối lên đùi hắn, hai chân gác chéo. Miệng nàng ngậm cọng cỏ, trông cà lơ phất phơ như tên lưu manh, hai mắt mở to nhìn bầu trời cao xanh rộng lớn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kỷ Vô Cữu một tay ôm mũ giáp Diệp Trăn Trăn cỡi ra, một tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, híp mắt phóng tầm nhìn về phía xa.

"Hoàng thượng, ta thấy nơi này tốt hơn Hoàng cung." Diệp Trăn Trăn đột nhiên nói.

"Ra ngoài, không cần gọi ta là Hoàng thượng."

"Ừ, Ngô Xứ."

Kỷ Vô Cữu cúi đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười, "Kêu "Tướng công" đi."

Diệp Trăn Trăn nháy mắt hai cái, ngoan ngoãn mở miệng, "Tướng công."

"Ừ." Kỷ Vô Cữu cười nhẹ đáp, hắn nâng Diệp Trăn Trăn, kề sát bắt được đôi môi anh đào của nàng, lúc nhẹ lúc nặng mà hôn, ôn như như gió xuân tháng 2 thổi qua mặt.

Diệp Trăn Trăn đột nhiên đẩy hắn ra ngồi dậy, nghiêm nghị nói, "Có tiếng động!"

"Làm sao vậy?"

"Ta nghe thấy có rất nhiều tiếng móng ngựa." Diệp Trăn Trăn đáp. Vừa rồi nàng gối lên chân Kỷ Vô Cữu, cách mặt đất gần, cho nên nghe được trước hắn. Lúc này bọn thị vệ hẳn dừng ở xa, huống chi cho dù đúng là bọn họ, cũng không thể nhiều như vậy, ít nhất phải có cả trăm con ngựa.

Hai người đứng dậy nhìn về hướng xa mãi một lúc, chỉ thấy ở phía chân trời bằng phẳng như đường mực có một đội nhân mã dần dần chạy tới, mỗi người đều vắt đao đeo cung, nhìn quần áo hình như là kỵ binh Mông Cổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!