Chương 74: Ngoại truyện Triệu Thanh Loan (1)

Ngoại truyện Triệu Thanh Loan (1)

Editor: Dứa

(*) Đây là ngoại truyện về Triệu Thanh Loan, bên mình xin đổi ngôi xưng của Triệu Thanh Loan thành "nàng".

"Đại phu nhân, xin ngài bớt giận, dù lão gia mang thêm một người ở ngoài phủ về thì có làm sao? Hiện giờ dưới gối ngài có một trai một gái, đại tiểu thư quốc sắc thiên hương, từ phép tắc đến nền tảng giáo dục đều ở mức tốt nhất, các quý nhân trong cung luôn miệng khen ngợi là cô nương giỏi. Vinh ca nhi lại là đích trưởng tử của lão gia, tước vị nhất định sẽ nằm trong tay Vinh ca nhi. Sẽ không một ai vượt qua được địa vị của ngài trong phủ đâu.

Chỉ là một con nhóc thôi, khi xuất giá, cùng lắm cho ít bạc làm của hồi môn. Ngài tội gì phải tức điên vì một con nhóc không đáng nhắc đến chứ? Không xứng ạ…"

Trong noãn các truyền tới giọng nói cố ý đè thấp của Dương ma ma, có điều thính giác của Triệu Thanh Loan rất nhạy, hoặc do Dương ma ma nghĩ, Triệu Thanh Loan nghe mấy lời này cũng chẳng sao, không to tát gì cả. Suy cho cùng, Triệu Thanh Loan là người ngoan ngoãn nhất, chắc chắn cũng biết mẫu thân mình đã chịu tủi thân. Biết đâu sau khi nghe thấy lời khuyên nhủ an ủi Dương thị, nàng sẽ càng ghét muội muội con vợ lẽ mới mang về phủ kia hơn thì sao?

Triệu Thanh Loan dừng động tác thêu trên tay, sinh lòng hiếu kỳ.

Nàng nhu mì, nhã nhặn và trầm tĩnh, luôn đối xử tốt với các đệ đệ muội muội trong phủ, các huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ cũng kính trọng nàng chẳng kém. Nhưng mẫu thân nghiêm khắc, cực kỳ coi trọng tôn ti đích thứ, mấy tỷ muội con vợ lẽ e dè uy thế của mẫu thân nên thường né tránh nàng.

Có thừa cung kính, lại chẳng đủ gần gũi thân mật.

Đêm qua, phụ thân ẵm một đứa trẻ sơ sinh từ ngoài phủ về. Theo ý của phụ thân, đây là con gái do nữ tử ông nuôi bên ngoài sinh ra, nữ tử đó đã chết vì khó sinh. Về phần đứa bé, dù sao cũng là máu mủ của phủ Vinh Quốc công, không thể để bé lưu lạc bên ngoài được. Phủ Vinh Quốc công nhà cao cửa rộng, không tới mức không nuôi nổi một đứa trẻ, thế nên ông lập tức bế bé về.

Tuy Triệu Thanh Loan còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn biết hành động này của phụ thân, ít nhiều gì cũng đã làm tổn thương mẫu thân.

Trong trí nhớ của Triệu Thanh Loan, tuy phụ thân và mẫu thân không gắn bó như keo sơn, nhưng cũng tôn trọng nhau. Phụ thân dành cho mẫu thân đầy đủ niềm tin và lòng tôn trọng, mẫu thân quan tâm chăm sóc phụ thân, đặt phu quân lên hàng đầu, mấy năm nay hai người chưa từng cãi nhau. Mặc dù có mấy thông phòng và thiếp thất ở hậu viện, nhưng ông không bao giờ thiên vị hay nuông chiều ai quá mức.

Trong thành Trường An nhan nhản chuyện sủng thiếp diệt thê, còn ở phủ Vinh Quốc công không hề tồn tại việc đó.

Theo Triệu Thanh Loan thấy, đây là hình mẫu tốt nhất của một đôi phu thê.

Nhưng hôm qua, việc phụ thân ẵm đứa bé về như đã tát thẳng vào mặt mẫu thân.

Ngờ đâu phụ thân lại giấu mẫu thân nuôi nữ tử bên ngoài, còn sinh con ra nữa. Nếu không phải nữ tử đó qua đời, e rằng mẫu thân sẽ bị lừa dối, chẳng hay biết gì suốt nhiều năm.

Chính vì chuyện này mà mẫu thân đã tuyệt thực nguyên ngày, Dương ma ma đành phải khuyên nhủ hồi lâu.

Triệu Thanh Loan lo lắng, mẫu thân không ăn không uống, sẽ không tốt cho sức khỏe.

Dương thị đã nằm trên giường hai ngày, không hề ăn một hạt cơm, sắc mặt tiều tụy, tinh thần suy sụp. Nghe thấy lời Dương ma ma nói, bà ta quay đầu lại, uể oải bảo: "Ta hiểu hết những lý lẽ ấy, nhưng vẫn không nuốt trôi nổi cơn tức này."

Thấy sắc mặt tái nhợt của Dương thị, Dương ma ma đỏ ửng mắt, đau lòng vô cùng. Ma ma đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Dương thị, nói bà ta là một nửa con gái của ma ma cũng không ngoa. Hiện giờ thấy Dương thị như vậy, ma ma cũng rất hận con nhóc kia.

"Bây giờ ngài phải vực dậy tinh thần, tuyệt đối không thể mặt nặng mày nhẹ với lão gia. Hình tượng mà người đã giữ gìn trước mặt lão gia suốt bao năm qua, không thể bị phá hủy trong phút chốc chỉ vì đứa con hoang kia được. Còn tiện nhân đó…"

Dương ma ma tạm dừng, cẩn thận liếc nhìn thiếu nữ bên ngoài noãn các. Thấy Triệu Thanh Loan cúi nhẹ cần cổ xinh đẹp, đang vô cùng tập trung thêu hoa thì ma ma mới yên lòng, khẽ tiếp tục: "Tiện nhân đó đã chết, ngài còn sợ gì nữa? Con gái của ả rơi vào tay ngài, rồi cũng phải nhận ngài làm mẹ cả đấy thôi? Phủ Quốc công rộng lớn như thế, lão gia đâu thể để ý mấy việc này?

Huống chi, hậu viện là thiên hạ của ngài, ngài còn sợ con nhóc đó có thể sống tốt được chắc?"

Dương thị nghe vậy, hàng mi run run, cuối cùng trong mắt cũng lấy lại chút tinh thần.

Thấy bà ta đã hiểu, Dương ma ma bèn nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Trẻ con mới sinh vừa nhỏ vừa yếu ớt, có sống sót được không cũng là cả một vấn đề. Chưa biết chừng, đứa bé này vừa sinh ra đã mắc bệnh gì đó thì sao?"

Dương thị mím môi, lộ ra ý tứ sâu xa: "Dương ma ma nói đúng, tương lai còn dài."

Triệu Thanh Loan hoang mang liếc nhìn, hơi tò mò Dương ma ma đã nói gì mà đã giúp mẫu thân nghĩ thông, khiến bà ta cũng chịu rời giường. Sau khi rửa mặt, chải đầu và trang điểm, bà ta bắt đầu dùng bữa.

Triệu Thanh Loan lơ đãng thêu xong con chim nhạn trên tay. Nàng bắt đầu cầm kim từ lúc năm tuổi, phủ Vinh Quốc công mời tú nương trong cung đến dạy nàng thêu thùa. Suốt sáu năm không ngừng rèn luyện, tay nghề thêu thùa của nàng luôn đứng thứ nhất thứ hai trong số tất cả các quý nữ ở thành Trường An.

Dù hôm nay nàng hơi mất tập trung, nhưng mấy chú chim nhạn giương cánh bay trên khăn tay vẫn sinh động như thật.

Dương thị ăn cơm xong, dịu dàng nhìn Triệu Thanh Loan, cẩn thận cầm khăn tay của nàng ngắm nghía, bà ta tán thưởng: "Không hổ là con gái của ta, kỹ thuật thêu thùa bậc này, nhìn khắp Trường An cũng chẳng mấy ai so được đâu nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!