Chương 73: Hoàn chính văn

Editor: Dứa

Cảnh Hòa đế rơi vực mất tích, Triệu Quy Nhạn dùng thủ đoạn mạnh mẽ tiếp quản việc triều chính. Chờ đến khi mọi người phản ứng kịp, tình hình trong hoàng thành đã không còn rối loạn nữa, cũng xem như yên bình.

Ban đầu các vị đại thần chỉ muốn xem kịch vui, cũng không coi trọng Triệu Quy Nhạn mấy.

Nào ngờ, vị Hoàng hậu nhỏ thoạt nhìn mảnh mai dễ ức hiếp, nhưng với tính cách bình tĩnh quyết đoán không thua gì Cảnh Hòa đế này, đã quản lý an ninh trật tự của hoàng thành cực kỳ ổn định.

Danh tiếng của Hoàng hậu dần lan xa, truyền đến tai mọi người.

"Hoàng hậu nương nương, theo trinh thám báo cáo, tối nay các đại thần theo Bệ hạ đi tế tổ sẽ vào thành, nương nương có sắp xếp gì không ạ?"

Trong Phượng Nghi Cung, Triệu Quy Nhạn cầm một cuộn vải màu đen trong tay, bên trên viết chi chít những ký hiệu kỳ lạ.

Đây là mật ngữ.

Ban đầu Triệu Quy Nhạn không hiểu, các ký tự này có hình thù kỳ quái, phức tạp khó phân biệt, giữ trong tay cũng không biết có ý nghĩa gì.

Nhưng đội trưởng đội ám vệ đã đưa cho nàng một quyển sách nhỏ, nàng đối chiếu thì mới xem hiểu tin tức trong đó.

Triệu Quy Nhạn ngước mắt, thoáng nhìn người bên cạnh. Vóc dáng người nọ cao lớn, hắn mặc đồ đen, đeo mặt nạ bằng gỗ có vân mây, chỉ lộ ra một đôi mắt tuyệt đẹp.

Cặp mắt của hắn quen thuộc, khiến Triệu Quy Nhạn yên lòng, sinh ra vài phần cảm giác ỷ lại.

Triệu Quy Nhạn hỏi tên hắn, hắn nói hắn tên Trình Lang.

Ám vệ là thanh đao sắc bén nhất trong tay chủ nhân, giấu mình trong bóng tối, cả ngày không thấy ánh mặt trời. Dần dà, họ không tên không họ, không người thân bạn bè, cũng không để lại dấu vết tồn tại.

Nghe cực kỳ tàn nhẫn, nhưng cuộc đời của một ám vệ thật sự là vậy.

Ám vệ thu mình trong bóng tối, việc cần làm là tuyệt đối không được để lộ dấu vết. Thậm chí dáng dấp của họ, ngoài bản thân họ ra, ngay cả đồng liêu cũng không biết diện mạo bên dưới lớp mặt nạ thế nào.

Thật ra, nếu Trình Cảnh Di không giao con dấu riêng vào tay nàng, có lẽ nàng sẽ không gặp được Trình Lang.

E rằng chỉ có Trình Cảnh Di, chủ nhân chân chính của nhóm ám vệ này mới biết rõ ai là ám vệ, ai là quân cờ mà Trình Cảnh Di cài vào các thế gia.

Giọng Trình Lang trong trẻo, như bầu không khí thoáng đãng sau cơn mưa tháng Tư, cũng tựa ánh trăng chiếu vào lòng người, rung động xao xuyến.

Triệu Quy Nhạn rất tò mò về diện mạo dưới lớp mặt nạ ấy. Nàng biết, chỉ khi sinh mệnh kết thúc, ám vệ mới có thể bị người khác thấy mặt.

Triệu Quy Nhạn liếc nhìn mật thư, biết hôm nay Kính Vương đã lén tách khỏi đoàn người đang trên đường về cung rồi lẻn vào Trường An. Nàng khá lo, Kính Vương này…

Lòng lang dạ thú, rõ như ban ngày.

"Đã sắp xếp bảo vệ ở các cung điện hết chưa?"

"Bẩm Hoàng hậu, sắp xếp xong rồi ạ." Trình Lang chắp tay.

Triệu Quy Nhạn bóp nhẹ ấn đường, nàng đau đầu không thôi. Việc đầu tiên nàng phải bảo đảm, chính là không thể để hoàng cung bị Kính Vương dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay.

Nàng giữ con dấu riêng của Trình Cảnh Di, đại quân ở ngoại thành là thân tín của Trình Cảnh Di, ắt sẽ không làm phản.

Nhưng bên ngoài thành Trường An, không rõ quân đội ở các châu các huyện có trung thành không. Con dấu riêng có thể làm họ sợ hãi trong chốc lát, nhưng không thể áp chế họ mãi.

Chỉ khi Trình Cảnh Di trở về, mới có thể phá vỡ tình thế khốn cùng này.

Nửa tháng trước, nàng chỉ là vị Hoàng hậu nhỏ được Trình Cảnh Di nâng niu trong lòng bàn tay, điều phiền lòng nhất chỉ là hôm nay món cháo cá hơi tanh, nàng không thích.

Nhưng hôm nay, người che mưa chắn gió thay nàng đã biến mất, nàng bất đắc dĩ phải cáng đáng toàn bộ xã tắc, khiến nàng vừa luống cuống vừa mệt mỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!