Chương 70: (Vô Đề)

Editor: Dứa

Hôm sau, vừa ăn sáng xong, Triệu Quy Nhạn đã nghe thấy cung nhân đến truyền lời, rằng Thế tử Kính Vương cầu kiến.

Cầm khăn gấm lau khóe miệng, Triệu Quy Nhạn hơi ngạc nhiên, Tống Minh Hàn và nàng mới gặp mặt vài lần, sao hắn ta lại tới tìm nàng?

Nhưng suy nghĩ một chốc, nàng vẫn cho người dẫn hắn ta vào.

Triệu Quy Nhạn đứng dậy, chỉnh trang dung mạo rồi vòng qua bình phong, đến ngoại điện.

Tống Minh Hàn đã ở bên trong.

Rõ ràng thời tiết đang oi bức như thiêu như đốt, mặt trời chói chang, hắn ta lại mặc trang phục mùa thu kín mít từ đầu xuống chân, vừa nhìn đã thấy nóng nực khó chịu.

Nhưng hắn ta mặc dày như vậy mà vóc dáng vẫn mảnh khảnh, đủ để thấy hắn ta gầy yếu đến mức dọa người.

Triệu Quy Nhạn không ra ngoài ngay, mà tránh sau Đa Bảo Các ở giữa nội điện và ngoại điện, âm thầm quan sát hắn ta.

Tống Minh Hàn được dạy dỗ rất tốt, hắn ta ngồi ngay ngắn, chỉ yên lặng uống trà, không nhìn ngang nhìn dọc, mang khí chất lạnh nhạt của công tử thế gia.

Thi thoảng ho khan một tiếng, hắn ta chỉ gập cổ, chứ không hề làm động tác gì quá trớn, trông tao nhã vô cùng, điệu bộ nào cũng đẹp mắt.

Nhưng Triệu Quy Nhạn nghĩ, một người luôn thể hiện bộ mặt hoàn mỹ trong hoàn cảnh chẳng có ai như thế, nếu không phải tính tình lãnh đạm hờ hững trời sinh thì là tâm tư thâm trầm.

Triệu Quy Nhạn cảm thấy Tống Minh Hàn thuộc dạng người ở vế sau.

Nàng có óc quan sát nhạy bén, có lẽ từ thuở bé đã trải qua một cuộc sống không như ý trong phủ, phải nhìn sắc mặt người khác để tồn tại, nên nàng luôn dễ dàng nắm bắt được từng thái độ nhỏ bé, từ đó suy đoán tính cách của một người.

Trình Cảnh Di không giận tự uy, vẻ mặt luôn lạnh lùng, nhìn sâu xa khó dò, nhưng đôi lúc ánh mắt vẫn sẽ tiết lộ cảm xúc của hắn.

Nhưng đặt cạnh Tống Minh Hàn, nàng đã gặp hắn ta mấy lần trong vài dịp khác nhau, nếu tình cờ gặp thì hắn ta còn hơi e ngại. Về phần chạm mặt ở cung yến, nhất là mấy buổi cung yến rườm rà nhàm chán, dễ làm người ta mất kiên nhẫn, kể cả những lần lén lút theo dõi hay bình tĩnh quan sát, trong đủ mọi hoàn cảnh, nàng chưa từng thấy hắn ta thay đổi thái độ gì.

Như thể hắn ta luôn đeo một lớp mặt nạ giả dối, đã đeo quá lâu nên thậm chí quên mất vẻ mặt chân thật của mình.

Quá đáng sợ.

Triệu Quy Nhạn luôn khó chịu khi nhìn hắn ta, rõ ràng đây là một nam tử ôn hòa ốm yếu, nhưng cứ khiến nàng rợn người ớn lạnh như bị rắn độc nhìn chằm chặp.

Mang đến cho nàng cảm giác bức bối mãnh liệt hơn cả Kính Vương và Tống Thái hậu.

Quan sát một hồi, thấy Tống Minh Hàn ngồi đúng mực trên ghế, nàng có phần mất hứng. Nàng nhận ra, dù trì hoãn lâu cỡ nào cũng không thể tìm thấy điểm khác thường, nàng lập tức vuốt tóc mai, vòng qua Đa Bảo Các rồi xuất hiện ở ngoại điện.

Nghe tiếng động, Tống Minh Hàn nghiêng nhẹ đầu, để lộ diện mạo thanh tao như tuyết của hắn ta. Đồng tử của hắn ta tựa hai làn nước sóng sánh phát sáng lung linh, trong suốt thấy đáy, cũng như từng viên đá nhuộm ánh trăng vàng.

Nhìn khuôn mặt này, Triệu Quy Nhạn thoáng ngẩn người, hắn ta như một pho tượng thần tiên được tạc từ tuyết, đẹp đến mức không giống người phàm.

Nhưng nàng nhanh chóng ngừng nghĩ ngợi, cất bước lên trên, nhấc nhẹ làn váy, thong thả ngồi xuống đệm mềm.

"Thần Tống Minh Hàn bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an." Tống Minh Hàn chắp hai tay, khom lưng hành lễ.

Triệu Quy Nhạn vung tay, cho hắn ta ngồi dậy: "Thế tử Kính Vương đứng lên đi. Không biết ở trong cung có quen không?"

Mắt Tống Minh Hàn lóe lên, hắn ta cứ tưởng mình sẽ hứng chịu một trận quở trách của Hoàng hậu. Dù sao hôm qua hắn ta cũng chưa được trung cung cho phép mà đã ở lại Thọ An Cung, quả thực không hợp quy tắc.

Mục đích hôm nay của hắn ta là thăm dò thái độ của Hoàng hậu, hiện giờ Triệu Quy Nhạn không nhắc đến chuyện hôm qua, mà còn dịu dàng hỏi han quan tâm hắn ta, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

Thảo nào nhiều lần giao chiến với Triệu Quy Nhạn, Tống Thái hậu luôn thất bại bỏ chạy, hóa ra nàng là một cô nương nhỏ lợi hại.

Trong mắt Tống Minh Hàn chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, chỉ trong giây lát đã biến mất sạch sẽ. Hắn ta tiếp tục tỏ vẻ không tranh đua với đời, ôn hòa lễ phép: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần ở cung của Thái hậu nương nương rất thoải mái. Có điều hôm qua muộn quá, thần chỉ nhất thời muốn ở lại trong cung. Thái hậu nương nương vốn định phái người sang xin chỉ thị của ngài, nhưng lo lắng nương nương đang mang thai, sợ quấy rầy giấc ngủ của ngài và Hoàng tử nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!