Editor: Dứa
Từ cung nữ biến thành cung phi, không biết vì sao Triệu Quy Nhạn lại nhớ tới bóng người cao gầy kia.
Nàng cụp mắt, thấp giọng bảo: "Làm phiền quản gia rồi."
Trần quản gia liên tục xua tay, cười nói: "Không phiền không phiền, có thể làm việc cho ngài chính là vinh hạnh của nô tài."
Triệu Quy Nhạn mỉm cười, không cho là thật.
Nếu thực sự có lòng, đáng lẽ phải giúp đỡ nàng từ khi nàng đang cố vật lộn để tồn tại trong phủ rồi.
Ngoài cửa gió lớn, gương mặt nhỏ của Triệu Quy Nhạn bị thổi đến lạnh buốt, nàng khép vạt áo, vào phòng với Thải Nguyệt.
Trong phòng cũng thay đổi đáng kể, tất cả bàn ghế gỗ nhãn đã được thay thành gỗ lê, hộp nữ trang trên bàn trang điểm cũng chứa đầy trang sức.
Triệu Quy Nhạn nhìn nô bộc cầm hộp nữ trang cũ của nàng tiện tay ném ra ngoài, sắc mặt hơi thay đổi, nàng chạy chậm kéo cửa ra, tìm chiếc hộp.
Nhiều thứ không cần thiết đã bị ném ra khoảng đất trống bên ngoài, hộp nữ trang cũng bị rơi vỡ, trâm cài đã biến mất từ lâu.
Triệu Quy Nhạn cắn môi, vụng về đẩy chiếc giường La Hán phía trên ra.
Trần quản gia thấy thế, vội vàng sai người qua giúp. Một nhóm người xông đến, nô bộc nào cũng muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Triệu Quy Nhạn.
Xung quanh trở nên hỗn loạn.
Triệu Quy Nhạn thấy bọn họ giẫm đạp bới loạn lên, không hề theo một quy tắc nào, nàng có phần sốt ruột, nhíu mày, nghiêm túc dặn dò: "Các ngươi cẩn thận, tuyệt đối đừng làm hỏng cây trâm đó. Nó là trâm vàng, đầu trâm gắn một viên ngọc trai, giống đuôi phượng, rất đẹp."
Nói xong, nàng khom lưng, tìm kiếm kỹ càng, ngay sau đó, nàng thấy cây trâm đuôi phượng mắc kẹt trong khe tủ.
Triệu Quy Nhạn cẩn thận nhặt trâm lên, chậm rãi nhoẻn miệng cười.
Trần quản gia đứng quan sát, sau khi nhìn kiểu dáng trâm cài thì lập tức biến sắc.
Ông ta quản lý phủ Vinh Quốc công to lớn, tất cả công việc nội bộ đều phải qua tay ông ta. Có thể nói, có bảo vật quý hiếm nào mà ông ta chưa từng thấy?
Chỉ cần nhìn thoáng qua, ông ta đã nhận ra cây trâm này có giá trị liên thành.
Thân làm bằng ngọc ấm, điểm xuyết tơ vàng, ngọc trai gắn trên đầu, kết hợp với phỉ thúy.
Khoan bàn đến chế tác tinh xảo của cây trâm, riêng chất liệu sử dụng cũng vô cùng đắt đỏ, sản phẩm lộng lẫy như vậy, chỉ mỗi hoàng gia mới có thể dùng.
Trần quản gia nhớ tới vị khách quý đã đến phủ hai ngày trước, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Ai tặng vật này, chỉ sợ không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến vừa rồi đám nô bộc tay chân thô kệch ném ra ngoài, Trần quản gia tức giận đến đau ngực.
Đám người này muốn hại chết ông ta mà!
Trần quản gia quỳ xuống đất, hoảng loạn tạ tội: "Ngũ tiểu thư, nô tài không biết trong phòng ngài cất đồ vật trân quý như thế, suýt đã làm hỏng đồ của ngài. Ngài yên tâm, nô tài nhất định sẽ trừng phạt bọn chúng!"
Triệu Quy Nhạn sợ hãi trước tư thế dập đầu liên tục của ông ta, nàng nắm chặt cây trâm, dịu dàng nói: "Không sao, cây trâm cũng không sứt mẻ hay hư hỏng gì, không sao cả, quản gia không cần phạt họ!"
Trần quản gia sửng sốt, không ngờ ngũ tiểu thư lại thấu hiểu lương thiện đến vậy. Đổi thành chủ tử khác trong phủ, nếu đám nô bộc suýt làm hỏng bảo bối giá trị liên thành, chỉ sợ sẽ lột một lớp da của họ.
Nô bộc ném hộp đã run như cầy sấy từ lâu, Trần quản gia hung dữ trừng mắt nhìn hắn ta, lạnh lùng bảo: "Còn không mau tạ ơn! Nếu không phải ngũ tiểu thư nhân từ, cái mạng đê tiện này của ngươi sẽ không giữ được đâu!"
Lúc hắn ta thấy cây trâm cũng bị dọa mất mật, cho rằng mình xong đời rồi, không ngờ còn có thể bảo toàn một mạng, hắn ta quá khiếp sợ nên chỉ biết sững người hồi lâu.
Trần quản gia vỗ hắn ta, người nọ lập tức khóc lóc tạ ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!