Editor: Dứa
Ngọn nến hệt như hạt đậu, yếu ớt chiếu sáng một khoảng không gian.
Ở một góc ánh sáng không chiếu tới, Triệu Quy Nhạn cuộn tròn trên giường, dáng người mảnh mai mềm mại như vầng trăng khuyết, tấm lưng cong thành một đường thướt tha.
Nàng dính sát vào thành giường, nhắm nghiền hai mắt, ửng đỏ mặt, vài sợi tóc đen trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, dường như nàng đang đau đớn khó nhịn.
Nàng chỉ cảm thấy trong người đang dấy lên một ngọn lửa, ban đầu chỉ là đốm lửa nhỏ, sau đó ngọn lửa dần cháy lan ra đồng cỏ, nhiệt độ hừng hực khiến ngọn tóc nàng cũng nóng lên.
Trình Cảnh Di nhíu mày, nghe thấy âm thanh nức nở bị kìm nén cách đó không xa, trong lòng chùng xuống, hắn khẽ gọi: "Nhạn Nhạn?"
Từ đằng ấy chỉ truyền đến từng tiếng nghẹn ngào đầy khó chịu.
Hắn dứt khoát đặt tấu chương xuống, nhanh chân bước về phía giường.
Chỉ thấy chăn gấm rơi dưới đất, nàng nữ tử nhỏ xinh đang ấm ức cuộn tròn trên chiếc giường trống trải.
Trình Cảnh Di thấy nàng đưa lưng về phía mình, trong cổ họng nàng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Tưởng nàng khó chịu ở đâu, hắn vội vàng ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Nào ngờ không phải gương mặt nhợt nhạt ốm yếu, mà là một gương mặt phù dung đầy quyến rũ.
Dường như Triệu Quy Nhạn cảm nhận được gì đó, hàng mi lông quạ run rẩy, nàng mở mắt, để lộ đôi đồng tử ướt át, như sương mù tràn về, trông mờ mịt. Cũng không biết vì sao, rõ ràng đang vào mùa đông giá rét, nhưng đuôi mắt nàng lại ửng hồng, tựa ráng chiều xao xuyến lòng người.
Ngửi thấy mùi hương thanh mát thân thuộc, Triệu Quy Nhạn khó chịu rên rỉ, ấm ức rơi lệ: "Bệ hạ, ta khó chịu…"
Nàng nói xong, vô thức vặn vẹo cơ thể, đồng thời gập người trong ngực Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di dịu dàng lau trán cho nàng, nhiệt độ không cao, không giống bị sốt.
Động tác chạm này vốn rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Quy Nhạn cứ cảm giác như bàn tay trên trán kia cực kỳ mát lạnh, ngọn lửa hừng hực trong cơ thể cũng dịu xuống đôi chút.
Song, da kề da, chẳng mấy chốc nhiệt độ từ lòng bàn tay của Trình Cảnh Di đã không thể thỏa mãn nàng nữa.
Ngọn lửa ấy thiêu đốt toàn thân nàng, ngày càng mãnh liệt hơn.
Triệu Quy Nhạn khó chịu rên rỉ thành tiếng, vội vàng túm lấy bàn tay còn lại của hắn.
Nhìn nàng nắm tay mình áp lên má, Trình Cảnh Di nhíu mày, đang định rút tay ra, chợt thấy cô nương nhỏ thở dài sung sướng.
Đôi mắt Trình Cảnh Di sâu thẳm, hắn đột nhiên nghĩ tới bát canh vừa rồi.
Hắn đặt tay lên eo Triệu Quy Nhạn, tách nàng khỏi lòng mình. Hắn vừa định đứng lên gọi thái y thì phát hiện Triệu Quy Nhạn vội vàng ngồi dậy, ôm chặt eo hắn, áp sát vào sau lưng hắn.
"Đừng đi…"
Âm cuối nỉ non hơi cao, tựa như mang theo chiếc móc nhỏ, móc chặt vào trái tim của người đối diện.
Trình Cảnh Di nhắm mắt, hắn có thể khẳng định, Triệu Quy Nhạn đã bị tính kế.
Bát canh đó có vấn đề.
Phản ứng đầu tiên của Trình Cảnh Di là giận dữ, sau đó đến hối hận. Hắn cứ lo lắng đám người kia chưa từ bỏ ý định, có lẽ còn phái người tới ám sát Triệu Quy Nhạn, nên hắn mới để nàng ngủ trong lều của mình, nếu không phải hắn làm vậy…
Nàng bị bỏ thuốc, hắn nên làm gì bây giờ?
Trình Cảnh Di sống lâu trong thâm cung, tất nhiên biết nhiều thủ đoạn bẩn thỉu. Dùng loại thuốc này, đơn giản vì muốn hủy hoại tấm thân trong sạch của một người, hoặc cố tình âm mưu, mượn dược tính, sau khi phát sinh quan hệ thì ép cưới.
Triệu Quy Nhạn đã làm Hoàng hậu, chúng bỏ thuốc, Trình Cảnh Di không làm theo ý chúng, sợ sẽ hủy hoại trong sạch của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!