Editor: Dứa
Từ khi trở về lều, Triệu Thanh Hồng thấy Dương thị vẫn luôn thẫn thờ, nên lúc Dương thị sơ ý làm đổ trà, ông cũng không tức giận.
Tâm trạng đang tốt nên ông không để ý tới việc Dương thị lơ đãng. Nhưng dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, tình cảm ngần ấy thời gian vẫn khiến họ tôn trọng nhau như khách, ông quan tâm hỏi: "Phu nhân, sao ta thấy nàng hơi mất tập trung, cơ thể khó chịu à?"
Nhớ đến cảnh giữa Bệ hạ và Thái hậu nương nương trên đài cao ban nãy, Triệu Thanh Hồng cũng hiểu rõ phần nào.
Hai vị quyền cao chức trọng nhất trên đời đối chọi gay gắt, dù ông đầy kinh nghiệm quan trường thì trái tim cũng không khỏi đập nhanh hơn một chút, huống chi là Dương thị vẫn luôn sống trong hậu trạch?
Ông cười ôn hòa: "Nếu nàng không thoải mái, ta sẽ tới cầu xin Bệ hạ, để thái y đến khám cho nàng?"
Dương thị luống cuống lấy khăn lau vết trà trên bàn, dịu dàng đáp: "Thiếp thân không sao, chẳng qua vì hôm nay nhìn cách Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương tiếp xúc, khiến thiếp không khỏi nghĩ tới Loan nhi."
Bà ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Triệu Thanh Hồng, thấy ông vẫn bình thường, bà ta mới tiếp tục: "Mỗi lần nói chuyện với thiếp thân, Loan nhi luôn tươi cười, chưa bao giờ oán giận cuộc sống trong cung. Trước kia, thiếp thân chỉ nghĩ ngoại trừ việc không được Hoàng thượng sủng ái, con bé vẫn sẽ được hưởng sự tôn quý của Hoàng hậu. Thậm chí vì Bệ hạ không gần nữ sắc, bỏ mặc hậu cung, nói không chừng ít nhiều gì Thái hậu nương nương cũng sẽ sinh lòng thương xót, đối xử với Loan nhi tốt hơn một chút.
Nhưng hôm nay… dường như Thái hậu nương nương… và Bệ hạ đã bất hoà từ lâu?"
Câu cuối cùng bà ta hạ thấp giọng, bà ta lo lắng việc lén lút thảo luận về Đế vương sẽ bị kẻ có lòng riêng nghe được rồi lợi dụng, vậy nên ngoại trừ vợ chồng hai người, dù bên ngoài lều có người thì cũng không thể nghe rõ.
Triệu Thanh Hồng cụp mắt, không phản bác, chỉ hỏi: "Sao nàng nghĩ Bệ hạ và Thái hậu nương nương đã xích mích từ lâu?"
Dương thị cân nhắc câu từ: "Nếu chỉ vì Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ sẽ không thay đổi thái độ trong thời gian ngắn như vậy. Đại Ngụy luôn đặt chữ hiếu lên hàng đầu, từ trước đến nay lúc nào Bệ hạ cũng hiếu thảo, kính cẩn nghe lời Thái hậu nương nương, tuyệt đối sẽ không bao giờ công khai khiến Thái hậu nương nương mất mặt ở nơi đông người như thế. Nhưng nay ngài ấy lại làm vậy… hiển nhiên vì đã thất vọng khôn cùng, hoặc đã mất sạch kiên nhẫn, ngay cả mấy việc hời hợt ngoài mặt cũng không thèm làm.
Thiếp thân là nữ tử, ít nhiều gì cũng có thể đoán ý từ sắc mặt và thái độ của người khác. Vừa rồi, ánh mắt Bệ hạ nhìn Thái hậu nương nương cứ như đang nhìn một người lạ, lạnh nhạt xa cách, không hề có tình cảm."
Có điều Dương thị không nói, bà ta còn nhận ra vài phần oán hận.
Song, Dương thị vẫn vô cùng tò mò, không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa hai mẹ con mà khiến họ trở mặt thành thù. Nhưng bà ta biết, chắc chắn đây là bí mật của hoàng thất, người biết chuyện này tính mạng có thể gặp nguy hiểm.
Vậy nên, Dương thị cũng phải kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.
Không thể không nói, mặc dù Dương thị là phụ nữ, nhưng rất nhanh trí nhạy bén, chỉ mới nhìn vậy thôi đã có thể nhận ra vấn đề giữa Thái hậu và Bệ hạ.
Triệu Thanh Hồng đánh giá cao Dương thị hơn, giọng ông gần như không thể nghe thấy: "Quả thực Bệ hạ và Thái hậu có mâu thuẫn, nhưng điều ta biết không nhiều lắm, chỉ có thể đoán nó liên quan đến khoảng thời gian trước khi Thái hậu vào cung."
Trên đời này không có bức tường nào kín gió, chuyện Tống Thái hậu từng gả cho người khác, tuy năm xưa lão Kính Quốc công đã cố sức che giấu, nhưng vẫn có một số người biết chuyện.
Suy cho cùng, bấy giờ Tống Thái hậu cũng là mỹ nhân nổi tiếng trong thành Trường An, chẳng ngạc nhiên gì khi được người khác chú ý. Người đi ngang qua để lại tên, nhạn bay qua để lại tiếng, bà ta thành hôn ắt sẽ có người hay.
Điều kỳ lạ ở đây là, Tống Thái hậu đã bí mật tổ chức hôn lễ, thậm chí danh tính của người mà bà ta gả cũng không rõ, họ không hề để lộ tiếng gió nào, hoàn toàn kín như bưng.
Thế nên khi Tiên đế vừa gặp đã thương bà ta, ông cũng không biết bà ta đã là vợ người khác, chỉ gấp rút ban thánh chỉ tứ hôn, không cho lão Kính Quốc công cơ hội từ chối, rầm rộ đón bà ta vào hoàng cung.
Triệu Thanh Hồng biết chuyện từ một người bạn vô tình rượu vào lời ra. Lúc ấy ông còn muốn nghe ngóng thêm, nhưng người bạn cũng chẳng biết nhiều nên chỉ kể bấy nhiêu thôi.
Dương thị không ngờ còn tồn tại một bí mật như thế, bà ta kinh ngạc che miệng, trên mặt không giấu được vẻ khiếp sợ: "Tống Thái hậu từng gả cho người khác?"
Điều khiến Dương thị bàng hoàng hơn cả là, dù đã vậy nhưng Tống Thái hậu vẫn có thể khiến Tiên đế si mê sủng ái. Năm xưa cũng từng nghe kể chuyện Tống Thái hậu độc sủng hậu cung thế nào, thậm chí Dương thị còn cực kỳ hâm mộ.
Giai đoạn ấy, Tống Thái hậu đã sống một cuộc đời mà nữ tử nào cũng ao ước.
Triệu Thanh Hồng gật đầu: "Ta thấy mấy năm nay quan hệ giữa Bệ hạ và Thái hậu ngày càng căng thẳng, nên lờ mờ đoán được chắc hẳn Bệ hạ cũng biết chuyện này."
Ông rất thận trọng: "Bệ hạ ngồi vững trên ngai vàng ngần ấy năm, ngày một trở nên thâm sâu khó dò, bên cạnh ngài ấy có nhiều thuộc hạ là kỳ nhân dị sĩ, Bệ hạ biết được chuyện cũ năm xưa cũng chẳng kỳ lạ gì."
Dương thị nghi hoặc không thôi: "Nhưng chỉ từng gả cho người khác thôi mà, Bệ hạ sẽ không tới mức kiên quyết ầm ĩ với Thái hậu như vậy chứ?"
Văn hóa Đại Ngụy cởi mở, phụ nữ được tự do tái giá, con cái sinh ra cũng được hưởng quyền lợi như nhau, không có chuyện thấp hơn một bậc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!