Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Dứa

Triệu Quy Nhạn bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng ít nhiều gì mấy ngày nay cũng hình thành được phong thái bình tĩnh, nên nàng mau chóng trấn tĩnh lại.

Nàng nắm chặt ống tay áo, nhìn kỹ người dưới đất. Gã bị thị vệ khống chế, cả người bị đè chặt xuống đất. Thấy chuyện đã bại lộ, gã vùng vẫy tới mức đỏ bừng mặt.

Mặc dù dáng dấp có phần quen thuộc, nhưng Triệu Quy Nhạn không dám kết luận bừa.

Triệu Quy Nhạn cố hồi tưởng cảnh lúc đó: "Bệ hạ, khi ấy tên tấn công ta mặc đồ đen, vừa rồi ngài khẩn cấp triệu tập mọi người, chắc chắn gã không kịp về lều xử lý quần áo. Nhưng vì sợ bị mọi người phát hiện, gã cũng không dám vứt trong rừng. Thế nên ta đoán, bên dưới lớp áo ngoài, tên này nhất định còn có một bộ đồ màu khác."

Trình Cảnh Di gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Tào Thiện Lai.

Tào Thiện Lai lập tức chạy chậm tiến lên, dứt khoát mở vạt áo của đối phương ra.

Quả nhiên, bên dưới lớp áo ngoài màu xanh còn có một bộ đồ đen, chẳng qua áo ngoài to rộng, rồi vì lý do an toàn, tên này đã mặc thêm mấy lớp nữa. Nếu không có người vạch ra, tuyệt đối sẽ không phát hiện điểm này.

Mọi người thấy thế, đồng loạt hít sâu một hơi. Tên thích khách trắng trợn mặc đồ gây án trên người, cũng to gan phết. Nếu Triệu Quy Nhạn không kiên trì đòi lục soát quần áo của gã để kiểm chứng, chỉ sợ nhất thời không thể xác nhận, liệu tên này và thích khách ám sát Hoàng hậu có phải cùng một người không.

Trình Cảnh Di nhíu mày, đưa cung tên cho Tào Thiện Lai đứng bên cạnh, hắn chậm rãi bước tới trước mặt gã: "Sao nào? Nhanh như vậy mà đã không nhịn được, muốn bản thân mình bại lộ trước mặt người khác à?"

Hắn hơi cúi người, giọng điệu có phần mỉa mai: "Ngươi thiếu kiên nhẫn quá, không biết vì sao chủ nhân của ngươi lại sai ngươi làm chuyện này."

Nghe thấy lời nói của Trình Cảnh Di, gã gân cổ lên: "Đây là âm mưu của một mình ta, không một ai sai khiến ta cả."

Trình Cảnh Di bật cười: "Thảo nào chủ nhân ngươi lại an tâm để ngươi đến đây, hoá ra là kẻ trung thành một lòng, chỉ với điểm này thôi, chủ nhân nhà ngươi cần lo gì nữa chứ."

Đối phương né tránh ánh mắt, đánh chết không chịu thừa nhận có người sai khiến mình.

Trình Cảnh Di cũng không nóng lòng, hắn đứng thẳng dậy, nhìn quanh một vòng, thấy đám người dưới sân khấu vẫn còn hoảng sợ trước hành động tấn công bất ngờ của thích khách. Ánh mắt hắn nghiêm nghị: "Không khai cũng không sao, dù sao chủ nhân ngươi đã thất bại một lần, ắt sẽ có lần thứ hai thôi. Còn ngươi, hiện giờ đã bị bắt thì chẳng khác gì kẻ vô dụng. Không cần trẫm giết ngươi, có lẽ chủ nhân ngươi cũng đang nghĩ cách làm sao để thủ tiêu ngươi đấy.

Song, nếu ngươi đã rơi vào tay trẫm, vậy không thể để trẫm vất vả trong vô ích đúng không? Thẩm vấn thì vẫn phải thẩm vấn, để xem ngươi có thể chịu đựng được bao nhiêu hình phạt đây."

Hắn vẫy tay, có người tiến lên áp giải gã xuống.

Gã bối rối trước mấy lời nói của Trình Cảnh Di, trên mặt lộ ra vẻ đấu tranh.

Bên ngoài từng đồn rằng Trình Cảnh Di lén nuôi một nhóm kỳ nhân dị sĩ, còn xây ngục tối với hàng trăm hàng ngàn hình phạt bên trong, nhiều hình phạt tàn khốc tới độ khiến người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Gã mấp máy môi, ánh mắt hiện rõ mâu thuẫn, thoạt nhìn muốn nói chuyện. Tống Minh Hàn đứng bên cạnh Tống Thái hậu bất chợt che môi ho khan, gã lập tức như bị dọa sợ, cắn chặt răng.

Tống Thái hậu vốn cũng muốn nghe xem thích khách này định nói gì, nhưng không ngờ Tống Minh Hàn đột nhiên ho dữ dội, bà ta nhất thời không quan tâm quá nhiều, chỉ lo lắng nhìn Tống Minh Hàn.

Thấy sắc mặt hắn ta đỏ bừng vì cơn ho, trông rất thống khổ, bà ta đau lòng vỗ lưng hắn ta, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Sao chợt ho dữ dội thế? Vì hứng gió à?"

Tống Minh Hàn ho hồi lâu, được Tống Thái hậu vỗ về, cơn ho dần ngừng lại, chẳng qua trên bờ môi dính một màu đỏ tươi, tình trạng nghiêm trọng đến nỗi ho ra máu.

Tống Thái hậu sững sờ, hoảng loạn bảo: "Truyền thái y! Mau truyền thái y!"

Bấy giờ bà ta không còn lo lắng xem ai đứng sau sai khiến nữa, bà ta tin tưởng huynh trưởng của mình, Kính Quốc công sẽ không hành động lỗ mãng nếu chưa bàn bạc với bà ta.

Còn mấy phe khác muốn ám sát Triệu Quy Nhạn, bà ta không lo được nhiều vậy.

Trình Cảnh Di nhíu mày, vừa rồi hiển nhiên thích khách đã dao động, sắp sửa nhận tội, nhưng lại bị tiếng ho đột ngột của Tống Minh Hàn làm gián đoạn.

Ánh mắt Trình Cảnh Di u tối, hắn nặng nề nhìn Tống Minh Hàn vẫn đang có phần đau đớn.

Trùng hợp quá mức thì không còn là trùng hợp.

Còn Triệu Quy Nhạn không nghĩ nhiều, chỉ thấy Tống Thái hậu quan tâm Tống Minh Hàn thái quá. Nhưng khi nhìn hắn ta ho đến mức hụt hơi, cảm giác mọi cơ quan trong người hắn ta như bị lôi ra ngoài theo cơn ho, quả thực nàng đã đồng cảm phần nào với Tống Minh Hàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!