Editor: Dứa
Triệu Vân Oanh vẫn luôn cưỡi ngựa theo sau Triệu Quy Nhạn, Triệu Quy Nhạn thấy ta nàng ta quá khác thường. Nàng muốn đánh đòn phủ đầu, bèn siết nhẹ dây cương dừng ngựa, cười nhạt: "Hôm nay tam tỷ cứ đi theo bổn cung làm gì vậy?"
Triệu Vân Oanh cũng cười: "Tất nhiên để săn thú rồi, Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, không chừng đi theo ngài con mồi có thể nhiều hơn thì sao?"
Triệu Quy Nhạn nói: "Tam tỷ, bổn cung cưỡi ngựa bắn cung không tốt lắm, mới chỉ bắt đầu học, không dám vào rừng sâu nên đã chọn khu vực rìa ngoài thưa thớt con mồi, ít nguy hiểm. Tỷ đi theo bổn cung, e rằng sẽ không săn được gì đâu."
Triệu Vân Oanh nhướn mày: "Hiện giờ địa vị của Hoàng hậu nương nương đã khác biệt, cách nói chuyện cũng tự tin hơn nhiều nhỉ."
Trước đây sao Triệu Quy Nhạn có thể nói chuyện với nàng ta như vậy? Sao nàng dám chứ?
Xưa kia mỗi khi nàng ta nói gì, Triệu Quy Nhạn cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ phụ họa theo, không dám phản bác, hiện tại thì hay rồi, còn biết châm chọc nàng ta.
Triệu Vân Oanh kẹp bụng ngựa, đến gần Triệu Quy Nhạn, khẽ hỏi: "Hoàng hậu nương nương, ngài cho rằng hiện giờ mình được Bệ hạ sủng ái là có thể hành động không kiêng dè sao?"
Ánh mắt nàng ta chứa vài phần đắc ý và tối tăm: "Việc ngài có thể làm, người khác cũng có thể, ngài không phải đặc biệt. Huống chi, ngài thật sự tưởng mình đã hoàn toàn ngồi ổn định trên vị trí Hoàng hậu rồi ư?"
Trong lòng Triệu Quy Nhạn giật thót, nàng cảm thấy lời này của Triệu Vân Oanh… có ẩn ý.
Nàng ung dung quan sát Triệu Vân Oanh, chỉ thấy Triệu Vân Oanh mỉm cười, hơi nghiêng nửa thân trên về phía nàng, nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài cần phải ngồi trên vị trí này cho vững đấy…"
Triệu Quy Nhạn nhìn thẳng vào nàng ta, thấy rõ ác ý không thèm che giấu trong mắt nàng ta. Một lát sau, Triệu Quy Nhạn bỗng bật cười.
Triệu Vân Oanh nhíu mày, thấy hiện giờ Triệu Quy Nhạn đã khác một trời một vực.
Trước kia nếu nàng ta cười với Triệu Quy Nhạn như thế, Triệu Quy Nhạn đã bị dọa sợ từ lâu, nhưng hôm nay nàng còn có thể cười đáp trả?
Triệu Quy Nhạn mím môi đỏ, nở nụ cười ngây thơ vô hại: "Tam tỷ, có lẽ mấy lời này thích hợp với tỷ hơn đấy."
Triệu Vân Oanh khó hiểu, nàng có ý gì?
Nàng ta mù mờ, vừa định hỏi lại thì thấy Triệu Quy Nhạn đá vào bụng ngựa, Giảo Giảo chợt kêu lớn một tiếng, giơ móng trước lên cao, đá tung số cành khô dưới đất.
Con ngựa dưới thân Triệu Vân Oanh bị hoảng sợ, đột nhiên trở nên điên cuồng, sải rộng vó ngựa chạy vào trong rừng.
Triệu Vân Oanh thình lình ngả người ra sau, hoảng loạn siết chặt dây cương. Nhưng không biết con ngựa bị thứ gì kích thích, dù Triệu Vân Oanh siết chặt dây cương thế nào cũng vô dụng. Thậm chí vì đau đớn mà nó còn chạy dữ dội hơn.
Búi tóc của Triệu Vân Oanh rối tung, nàng ta ôm chặt cổ ngựa, sợ tái mặt. Vẻ vênh váo hung hăng dọa dẫm Triệu Quy Nhạn khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Triệu Quy Nhạn mỉm cười thấy Triệu Vân Oanh và ngựa của nàng ta đã khuất mắt mình, lúc này nàng mới ngừng cười.
Nàng vỗ về Giảo Giảo như muốn khen thưởng: "Giỏi lắm."
Giảo Giảo cọ cọ vào tay nàng, ngoan ngoãn kêu một tiếng, rồi lại im lặng hiền lành đứng tại chỗ.
Chú ngựa dưới thân Triệu Quy Nhạn có huyết thống cao quý, nó luôn toát ra một cảm giác lấn áp tự nhiên với các giống ngựa lai khác. Triệu Quy Nhạn đã phát hiện điều này khi tập cưỡi ngựa trong cung, mỗi lần Triệu Quy Nhạn dắt Giảo Giảo về chuồng, những con khác trong chuồng luôn có phần sợ nó.
Triệu Vân Oanh không có tư cách dẫn theo ngựa của mình, nàng ta cũng không có ngựa của riêng mình, nên con ngựa nàng ta cưỡi hôm nay là giống ngựa lai được hoàng gia nuôi dưỡng. Cách sử dụng cũng tạp nham, có thể kéo xe và chở hàng hóa, hôm nay chúng được dành riêng cho những người có địa vị thấp.
Triệu Quy Nhạn vốn không muốn phản kích, nhưng Triệu Vân Oanh cứ âm thầm ngấp nghé Trình Cảnh Di khiến nàng khó chịu. Hơn nữa, nàng cũng nghĩ hiện tại mình đã là Hoàng hậu, sao phải bị Triệu Vân Oanh hết ngấm ngầm đến công khai mỉa mai khiêu khích như thế chứ? Nếu không giữ gìn tôn nghiêm của Hoàng hậu, lỡ nàng ta tưởng nàng là đất sét thật thì sao?
Hôm nay nàng ở rìa ngoài, những người khác đều muốn giành được hạng nhất nên đã vào sâu trong rừng. Nơi này ít người qua lại, nàng đáp trả nàng ta sẽ không có ai thấy.
Triệu Quy Nhạn cầm dây cương, thầm nghĩ, Đế Hậu là một, Triệu Vân Oanh coi thường Trình Cảnh Di rồi!
Hừ!
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!