Editor: Dứa
Vết thương của Triệu Quy Nhạn nằm ở chỗ khá riêng tư, lần này Trình Cảnh Di không dám hành động bừa nữa mà để Hà ma ma bôi thuốc cho nàng.
Bên kia tấm rèm lụa, Triệu Quy Nhạn lén nhìn, chỉ thấy một dáng người mờ ảo hắt bóng lên rèm.
Trình Cảnh Di đứng chắp tay sau lưng, vóc dáng cao lớn uy thế. Xung quanh im ắng, Hà ma ma đã nhận ra bầu không khí có phần tế nhị giữa Triệu Quy Nhạn và Trình Cảnh Di, nên cũng căng thẳng trong vô thức, bà tập trung bôi thuốc, sau đó cúi người lui xuống.
Thải Nguyệt định vào nhưng bị Hà ma ma kéo ra ngoài.
Triệu Quy Nhạn cảm giác vết thương vô cùng mát lạnh, cơn đau nhanh chóng biến mất, nàng biết có lẽ loại thuốc mỡ này rất quý giá.
Nàng vân vê hoạ tiết hoa mẫu đơn trên chăn gấm, lưỡng lự, không biết nên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh thế nào.
Sau khi nói câu ấy, Trình Cảnh Di im lặng suốt quãng đường.
Thật giả lẫn lộn, khiến nàng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu nhìn bóng người bên ngoài, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng. Ý tưởng đó lướt nhanh qua tâm trí, nhưng khi muốn tìm tòi nghiên cứu, nàng lại không dám nữa.
Triệu Quy Nhạn cắn môi, ánh mắt mù mờ trong giây lát.
Lời nói của Trình Cảnh Di… rốt cuộc có ý gì? Hắn muốn nàng hiểu điều gì?
Triệu Quy Nhạn dứt khoát kéo chăn gấm trùm lên đầu mình, trước mắt lập tức tối sầm, nàng không dám nghĩ tiếp…
Nàng sợ những điều không biết, càng sợ nếu nàng thật sự hiểu được ý của Trình Cảnh Di, cuộc sống của nàng sẽ xảy ra biết bao thay đổi long trời lở đất…
Trình Cảnh Di quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Quy Nhạn đã nằm xuống, ánh mắt hơi u ám.
Cô nương nhỏ còn nghĩ có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy, nhưng có một số việc chỉ cách một tờ giấy mỏng manh, một khi đã đâm thủng thì bất cứ biện pháp trốn tránh nào cũng không giải quyết được.
Trình Cảnh Di muốn giao quyền chủ động cho nàng.
Thông qua nhiều chi tiết ban đầu, hắn có thể xác định Triệu Quy Nhạn cũng không hẳn không có cảm giác gì với hắn. Nhưng dường như trong tâm trí nàng vẫn còn nhiều vướng mắc nhiều nỗi sợ, sâu tận đáy lòng cũng canh cánh đủ điều.
Trình Cảnh Di không rõ khi còn nhỏ rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện gì, từ vài lời kể trước đó của Triệu Thanh Loan, hắn chỉ biết thời thơ ấu của nàng không mấy tốt đẹp.
Thật ra Trình Cảnh Di đã biết nàng là thứ nữ từ lâu.
Phủ Vinh Quốc công cứ tưởng ghi tên nàng dưới danh nghĩa của Dương thị, có vị trí đích nữ là có thể gánh vác được vinh quang đặc biệt của Hoàng hậu. Nhưng họ không hề biết rằng, từ xưa đến nay điều hắn coi trọng chưa bao giờ là xuất thân.
Mà chính là con người của Triệu Quy Nhạn.
Thật ra, nếu cẩn thận ngẫm lại lý do hắn sắc phong Triệu Quy Nhạn làm Hoàng hậu dạo trước, có lẽ không phải do từng đồng ý với Triệu Thanh Loan sẽ chăm sóc nàng thật tốt, chủ yếu vì vào lần gặp gỡ đầu tiên ấy, tính cách đơn thuần của Triệu Quy Nhạn đã khiến hắn vô cớ nảy sinh thiện cảm.
Bằng không, trên đời này tồn tại hàng ngàn cách để chăm sóc một người, đâu cần phải phong nàng làm Hoàng hậu, che chở nàng dưới đôi cánh của mình.
Trình Cảnh Di nhoẻn miệng cười, tâm trạng bỗng phấn khởi hẳn, hoá ra hắn đã rung động với nàng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, ngay từ khi hắn còn chưa hiểu rõ tình cảm của mình.
Trình Cảnh Di xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, chợt cảm thấy khó chịu với phủ Vinh Quốc công.
Triệu Quy Nhạn cẩn thận dè dặt như vậy, sợ rằng từ nhỏ đã phải chịu vô vàn ấm ức khi ở nhà.
Nếu không thì vì sao qua nhiều lần hắn ám chỉ, nàng vẫn muốn trốn tránh tình cảm của hắn. Chỉ sợ nàng nhận được quá ít lòng tốt, khiến trong tiềm thức nàng thấy mình không xứng…
…
Kể từ hôm ấy, Trình Cảnh Di không nói thêm lời nào làm trái tim Triệu Quy Nhạn rối loạn nữa, hắn thượng triều rồi hạ triều, mỗi ngày rất nhàm chán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!