Chương 40: (Vô Đề)

Editor: Dứa

Tin tức Trình Cảnh Di qua đêm tại Phượng Nghi Cung nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.

Tống Thái hậu vừa được hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, chợt nghe thấy tiếng ma ma bên người chạy chậm vào, ma ma đó tỏ thái độ muốn nói đành thôi.

Tống Thái hậu ngồi trước gương đồng vén sợi tóc mai, chậm rãi bảo: "Có chuyện gì cứ nói, ấp a ấp úng làm chi."

Ma ma căng thẳng, cung kính cúi người thì thầm bên tai Tống Thái hậu vài câu.

Nghe xong, Tống Thái hậu kinh ngạc nhướn mày: "Hoàng đế ngủ ở Phượng Nghi Cung nữa?"

Bà ta hỏi thêm: "Ban đêm có gọi nước không?"

Ma ma lắc đầu: "Không ạ, tẩm điện yên ắng, họ ngủ một giấc đến sáng, không nghe thấy Phượng Nghi Cung gọi nước."

Ban đêm không gọi nước, hiển nhiên không xảy ra chuyện gì.

Tống Thái hậu thở dài một hơi: "Ai gia biết Hoàng đế chỉ đang đóng kịch trước mặt ai gia thôi. Hắn có bao giờ chịu nghe lời ai gia đâu?"

Tống Thái hậu nhớ đến việc hôm qua Trình Cảnh Di làm bà ta mất hết mặt mũi, cảm giác ngột ngạt dần bành trướng. Nhưng nghĩ về việc Trình Cảnh Di không thích Triệu Quy Nhạn, trong lòng bà ta lại dễ chịu hơn phần nào.

Nhiều năm gần đây bà ta và Trình Cảnh Di ngày càng bất hòa, cũng không biết Trình Cảnh Di bị chuyện gì kích thích, khi còn bé hắn bệnh nặng một trận, sau đó bà ta nói thế nào hắn cũng không chịu gần gũi nữ tử.

Xem nữ tử như tai hoạ.

Tống Thái hậu giận dữ lôi đám cung nhân hầu hạ ra đánh một trận, từ đó mới biết Trình Cảnh Di lén chạy đi chơi rồi bị lạc đường. Đến khi về hắn ướt sũng cả người, ngã bệnh nặng, tỉnh dậy thì mắc tật xấu này.

Tống Thái hậu lo sợ, cho rằng Trình Cảnh Di đã bắt gặp cảnh lén lút hẹn hò của mình. Nhưng bà ta thử nhiều lần, chỉ thấy Trình Cảnh Di vẫn điềm nhiên như thường. Bấy giờ hắn còn nhỏ, chưa biết che giấu cảm xúc vui giận, cũng chưa thâm sâu khó lường như hiện tại, hơn nữa Tiên hoàng vẫn luôn sủng ái bà ta, lúc này bà ta mới yên lòng.

Song, Trình Cảnh Di là vua của một nước, đăng cơ nhiều năm nhưng dưới gối vẫn không có con nối dõi, khiến các quần thần đã bất mãn và bàn tán sôi nổi từ lâu. Nếu không nhờ Trình Cảnh Di sở hữu bản lĩnh quyết đoán lẫn tài trị quốc, trấn áp làm đám đại thần kinh sợ, chỉ e họ đã sớm ầm ĩ ép Bệ hạ phải nhận con cháu tông thất làm Thái tử.

Cứ tiếp tục vậy cũng không phải cách, đợi đến khi Trình Cảnh Di ngày một lớn tuổi mà vẫn không có dấu hiệu gì của hoàng tự, sợ rằng các đại thần dù phải lấy cái chết khuyên can cũng sẽ ép Trình Cảnh Di nhận con thừa tự. Nếu tình hình này tiếp diễn, chắc chắn sẽ gây mất đoàn kết giữa quân thần trong triều.

Tống Thái hậu không thể chịu nổi, bà ta đã rời xa người quan trọng nhất, đau đớn mất đi người mình yêu nhất, bà ta quyết không nhường cho người khác mọi vinh quang đặc biệt của Thái hậu mà mình vất vả lắm mới có được. Bà ta đã lên kế hoạch suốt nhiều năm để con trai mình lên làm Hoàng đế, tất nhiên sẽ không muốn nhường ngôi vị Hoàng đế cho ai khác.

Huống hồ, bà ta cần hoàng tự, một đứa trẻ mang dòng máu của Trình Cảnh Di.

Không biết Tống Thái hậu nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên u ám, dung nhan xinh đẹp của bà ta phản chiếu lên tấm gương đồng, khuôn mặt vặn vẹo trông có phần dữ tợn.

Đột nhiên một thái giám nhỏ mặc quần áo xanh bước vào thỉnh an Tống Thái hậu, sau đó cung kính dâng một lá thư trắng như tuyết lên.

Trên thư không đề tên, chỉ có một gốc hoa lan màu xanh ngọc, trông lịch sự tao nhã.

Tống Thái hậu vừa thấy lá thư, hai mắt lập tức sáng bừng, trên môi nở nụ cười dịu dàng, vẻ mặt dữ tợn vừa rồi cũng biến mất.

Bà ta tự tay nhận thư, vội vàng mở ra, đọc kỹ nội dung rồi cẩn thận cất thư.

Ma ma thấy thế, cho đám cung nhân lui xuống, cúi người đỡ Tống Thái hậu đứng dậy.

Là thân tín của Tống Thái hậu, ma ma biết nhiều chuyện, tất nhiên cũng biết lá thư này đến từ người nào.

Thấy nụ cười hiếm hoi của Tống Thái hậu, ma ma nhẹ nhàng hỏi: "Thư của tiểu công gia sao?"

Tống Thái hậu gật đầu: "Là thằng bé, thằng bé gửi thư muốn ai gia dành ít thời gian tham gia chuyến đi săn mùa đông hằng năm. Đứa trẻ này, sức khỏe không tốt nhưng luôn thích mấy hoạt động kích thích. Các chuyến đi săn hằng năm chưa từng vắng mặt thằng bé."

Mặc dù giọng điệu Tống Thái hậu có vẻ trách cứ, nhưng trên mặt bà ta lại lộ ra nụ cười trìu mến, hiển nhiên cũng không trách móc thật.

Ma ma biết suy nghĩ của Tống Thái hậu, mỉm cười: "Sức khỏe của tiểu công gia yếu ớt từ nhỏ, ngài ấy bị lão công gia nhốt trong phủ, chỉ những dịp này mới được phép ra ngoài dạo chơi một chút. Ngài ấy tích cực chẳng phải đúng rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!