Editor: Dứa
Triệu Quy Nhạn không biết Trình Cảnh Di có tình cảm với mình không, nhưng nàng biết Trình Cảnh Di có điều không đúng.
Dùng bữa xong, Trình Cảnh Di vốn nên rời khỏi lại thoải mái bước vào phòng tắm. Sau khi tắm gội thay quần áo, hắn lại tùy ý khoác áo ngoài, nhàn nhã ngồi trên giường.
Triệu Quy Nhạn ngồi trước bàn nhìn tới nhìn lui mấy lần, đành phải chấp nhận sự thật rằng tối nay Trình Cảnh Di sẽ ngủ ở Phượng Nghi Cung.
Triệu Quy Nhạn cúi đầu đọc sách, chỉ cảm giác chữ trước mắt như đàn châu chấu nhảy nhót liên tục. Nàng muốn nhìn cho rõ nhưng càng nhìn càng mờ, quả thực không tĩnh tâm nổi.
Nàng đứng ngồi không yên, dứt khoát đóng sách, xách váy chạy đến bên giường, giòn giã hỏi: "Bệ hạ, vì sao hôm nay ngài không về Lưỡng Nghi Điện?"
Triệu Quy Nhạn cảm thấy mình không nên ở chung với Trình Cảnh Di, nếu không nhất định sẽ giống vừa rồi, trái tim hoảng hốt đập nhanh liên hồi, đầu óc cũng hơi choáng váng, như thể đang mắc bệnh.
Trình Cảnh Di cười khẽ: "Từ nay về sau trẫm sẽ ngủ ở Phượng Nghi Cung, không về Lưỡng Nghi Điện nữa."
Triệu Quy Nhạn giật mình: "Vì sao?"
Trình Cảnh Di trả lời: "Trẫm và nàng là phu thê mới cưới, danh chính ngôn thuận, ngủ với nàng còn cần lý do à?"
Môi Triệu Quy Nhạn giật giật, nàng buột miệng thốt ra: "Ngài và a tỷ cũng là phu thê, vì sao trước kia ngài không ngủ chung với a tỷ? Phi tần trong hậu cung cũng là thê thiếp của ngài, vì sao ngài không ngủ cùng các nàng?"
Nụ cười của Trình Cảnh Di nhạt đi, hắn nhìn nàng không chớp mắt, có vài phần lạnh lùng và uy thế.
Lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn thấy biểu cảm này của hắn, trong lòng giật thót, nàng biết mấy lời đó đã khiến hắn tức giận.
Trong mắt hắn chứa vài phần đánh giá, hắn hờ hững nói: "Sao thế? Bất bình thay a tỷ của nàng à?"
Triệu Quy Nhạn cắn răng gật đầu: "Vâng."
Nàng biết lúc này không nên nhắc tới Triệu Thanh Loan, càng không nên chất vấn Trình Cảnh Di.
Chính Triệu Thanh Loan đã lựa chọn con đường này, không được sủng ái và sống cô độc suốt quãng đời còn lại, họ đã hiểu điều đó từ trước khi tiến cung.
Dân chúng Đại Ngụy đều biết Bệ hạ thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, là phủ Vinh Quốc công quá tham lam, dù phải vứt bỏ Triệu Thanh Loan cũng muốn vinh quang vẻ vang của vị trí Hoàng hậu.
Triệu Thanh Loan thân bất do kỷ.
Cha mẹ bức nàng ấy, gia tộc cũng ép nàng ấy.
Nhưng sau khi tiến cung, Triệu Thanh Loan từng bảo nàng, nàng ấy rất thích cuộc sống như vậy. Mặc dù trong mắt người ngoài, nàng ấy vừa đáng thương vừa đáng buồn, nhưng bản thân nàng ấy vô cùng rõ ràng, nàng ấy không thể hài lòng hơn với lối sống này.
Nàng ấy vừa làm tròn trách nhiệm của con gái Triệu gia, vừa không cần phải đạo đức giả với người mình không yêu, còn có thể áo cơm không lo, vinh hoa phú quý, được trăm họ tôn thờ.
Trình Cảnh Di biết nàng đang do dự, hắn đoán chắc nàng đã hối hận về những lời mình vừa nói, thật ra hắn cũng không giận đến vậy.
Nếu nói buồn bực thì vẫn có một chút.
Nàng có thể dễ dàng đẩy hắn cho người khác, chứng tỏ nàng không hề yêu hắn, thế nên mới không bận tâm đến việc hắn nằm với ai trên cùng một giường.
Trình Cảnh Di khép sách, tiện tay đặt bên gối, hắn vỗ nhẹ xuống vị trí cạnh mình: "Qua đây ngồi nào."
Triệu Quy Nhạn liếc nhìn vẻ mặt của hắn, thấy không còn cảm giác áp bức như vừa rồi, nàng mới chậm rãi ngồi xuống kế bên Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di thấy nàng cứng đờ người, chỉ khiêm tốn ngồi ở mép giường, hắn bảo: "Ngồi gần hơn nữa."
Triệu Quy Nhạn dịch vào trong.
Thấy nàng chỉ dịch một khoảng bằng ngón tay, Trình Cảnh Di thở dài, dứt khoát kéo nàng qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!