Editor: Dứa
Thấy Trình Cảnh Di nói câu "Trẫm cho phép nàng mạo phạm" rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn, Triệu Quy Nhạn lúng túng hỏi: "Bệ hạ, có phải ngài bị ta chọc giận đến mức hồ đồ rồi không? Nếu trong lúc ta say rượu làm chuyện dĩ hạ phạm thượng (*), khiến ngài không vui, ngài có thể phạt ta."
(*) Người có địa vị thấp hơn va chạm, mạo phạm với người có địa vị cao hơn.
Nàng ngay thẳng, nói rõ từng câu từng chữ: "Đừng làm ta sợ."
Trình Cảnh Di: "…"
Trán giật giật, hắn suýt không giữ được biểu cảm trên mặt.
Hắn cắn răng, hận không thể mở đầu cô nương nhỏ ra nhìn xem bên trong chứa gì.
Hắn… hiếm khi động lòng một lần, muốn đối xử tốt với một người, trao cho nàng sủng ái mà hắn có thể trao, nhưng lại bị Triệu Quy Nhạn nghi ngờ như vậy.
Trình Cảnh Di thấy đôi mắt Triệu Quy Nhạn trong veo, nàng không đoán được ý tứ trong lời của hắn.
Nếu những nữ tử khác trong hậu cung có thể nhận được câu nói dung túng hết mực kia của hắn, chỉ sợ sẽ mất ngủ cả đêm.
Ấy mà nàng, chỉ mỗi mình nàng tránh như rắn rết. Như thể lời này sẽ khiến nàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm vô cùng.
Trình Cảnh Di thầm thở dài, nàng vẫn là cô bé nhỏ ít trải sự đời.
Nghĩ đến đây, Trình Cảnh Di bỗng hơi buồn bã, mình lớn hơn nàng nhiều tuổi, nàng vẫn ngây thơ đơn thuần, còn mình đã kinh qua bao thăng trầm của cuộc đời.
Nhưng rồi hắn ngẫm lại, khi nàng vừa trưởng thành mình đã kết tóc cùng nàng, che chở nàng dưới đôi cánh của mình, nhiều năm về sau mình vẫn sẽ nắm tay nàng. Mới chỉ tưởng tượng bấy nhiêu thôi, hắn đã cảm thấy có phần may mắn.
Hắn không thể kìm nén trái tim đang rung động của mình, nhưng thấy vẻ ngây thơ mù mờ của nàng, cuối cùng hắn vẫn giận không nổi. Trình Cảnh Di hơi dùng sức trên cổ tay, kéo nàng ngồi xuống mép giường chỉ cách hắn nửa cánh tay, hắn chợt giơ tay lên.
Triệu Quy Nhạn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài cong vút run rẩy như cánh bướm chao lượn theo gió, khiến người ta yêu mến vô ngần.
Trình Cảnh Di vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên má nàng, chậm rãi dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng.
Bạt tai trong dự đoán không hề rơi xuống, thay vào đó là từng lần mơn trớn nhẹ nhàng và tê dại, lông mi của Triệu Quy Nhạn run run, sau đó nàng mở mắt.
Nàng thấy Trình Cảnh Di đang nhìn nàng bằng ánh mắt đong đầy dịu dàng, xen lẫn hàm ý sâu xa. Cặp mắt ấy tựa một vòng xoáy, dẫn dắt nàng chìm đắm vào từng bước một, hết vòng này đến vòng khác, nàng lạc lối trong trung tâm vòng xoáy, khó lòng thoát ra được.
Triệu Quy Nhạn chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bên tai ong ong. Trong một khoảnh khắc, nàng nghĩ mình nói sai rồi, lẽ ra nàng không nên trả lời Trình Cảnh Di như vậy.
Nhưng nàng nên nói gì đây?
Triệu Quy Nhạn choáng váng, trong đầu mông lung.
Nàng không biết nên nói thế nào…
Trình Cảnh Di buông một tiếng thở dài bất lực.
Hắn vừa lo sẽ khiến nàng sợ, vừa lo mình thể hiện tình yêu chưa đủ rõ ràng để nàng nhận ra, ngay cả việc chạm vào cũng phải cẩn thận từng bước.
Một tay Trình Cảnh Di nắm cổ tay trắng nõn của nàng, tay kia cong nhẹ ngón tay, dừng trên mặt nàng, hắn nói: "Trẫm nên làm gì với nàng bây giờ?"
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt.
Trình Cảnh Di cũng không trông cậy vào việc nàng có thể trả lời, hắn chỉ lẩm bẩm một mình thôi.
Hắn để bàn tay đang vuốt ve gương mặt Triệu Quy Nhạn xuống, tay còn lại vẫn không buông. Hắn thong thả ung dung xỏ giày, rồi kéo nàng đứng dậy.
"Nàng ngủ cả ngày bỏ luôn bữa trưa, chắc giờ đói bụng rồi, trẫm ăn chung với nàng nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!