Chương 35: (Vô Đề)

Editor: Dứa

"Bệ hạ mới là người giỏi nhất nhất nhất…"

Dường như thấy một câu vẫn chưa đủ để bày tỏ lòng kính nể của mình, Triệu Quy Nhạn bèn ôm lấy cổ Trình Cảnh Di, lúm đồng tiền như hoa xuất hiện trước mắt Trình Cảnh Di.

Nàng ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt Trình Cảnh Di.

"Lông mày đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp… Nào cũng đẹp hết!"

Triệu Quy Nhạn lẩm bẩm, chậm rãi di chuyển tầm mắt.

Sau khi uống rượu, nàng không nhanh nhạy như mọi khi, còn có phần chậm chạp. Đột nhiên nàng dừng mắt, nhíu đôi mày xinh xắn, nàng vươn ngón tay trắng tuyết đặt lên miệng Trình Cảnh Di.

Đôi môi mỏng của hắn lành lạnh, ngón tay nàng mềm mại thoang thoảng mùi hương dễ chịu của thiếu nữ.

Khoảng cách này thực sự thân mật quá mức.

Nàng đặt trên tay môi hắn, hô hấp của cả hai hòa quyện vào nhau, nhiệt độ xung quanh dần tăng lên.

Hắn cứng đờ người trong nháy mắt, trái tim lỡ mất hai nhịp rồi bất chợt đập dữ dội.

Quá gần…

Hắn nên kéo nàng ra…

Từ trước đến nay, dẫu đầu óc chìm trong hỗn loạn thế nào, Trình Cảnh Di vẫn cố giữ bình tĩnh. Lý trí mách bảo hắn biết, hắn không nên thế, hắn lớn hơn nàng nhiều tuổi, nàng chỉ say rượu thôi, có lẽ bây giờ nàng còn không hiểu rõ hành động của mình mang ý nghĩa gì nữa, nàng cũng không thích hắn thật…

Nhưng hắn chỉ biết sững người, còn đỡ lưng nàng, sợ nàng ngã khỏi giường.

"Môi của Bệ hạ mới đẹp làm sao…"

Triệu Quy Nhạn mở to mắt, tiến đến gần nhẹ nhàng hôn lên: "Mềm mại như cánh hoa…"

Ánh mắt nàng không hề chứa cảm xúc đen tối nào mà trong sáng xiết bao, như thể nàng chỉ hôn một cánh hoa hay một chiếc lá, như một đứa trẻ gặp được món đồ mình thích, nụ hôn chỉ thể hiện lòng yêu thích và tò mò của chúng thôi.

Không liên quan đến tình yêu nam nữ, không trộn lẫn bất cứ suy nghĩ mờ ám nào.

Về phần Trình Cảnh Di, hắn như bị ngọn lửa thiêu đốt, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Vị Đế vương luôn vững vàng xưa nay lại hoảng hốt kéo tay nàng ra, đột nhiên lùi về sau mấy bước.

Hắn khàn giọng quở trách: "Triệu Quy Nhạn!"

Tuy hắn hoảng loạn, nhưng động tác đẩy nàng ra của hắn vẫn nhẹ nhàng, mang đầy sự dịu dàng trong tiềm thức.

Trình Cảnh Di mắng xong, chợt phát hiện mình không nói gì được nữa, ngoại trừ gọi tên nàng, hắn không thể thốt nên lời nào khác.

Triệu Quy Nhạn bị đẩy ra, ngã xuống chăn gấm mềm mại, nàng chậm rãi tìm gối đầu, lẩm bẩm: "Hung dữ quá đi!"

Thải Nguyệt bên ngoài nghe thấy giọng Trình Cảnh Di, tưởng rằng Hoàng hậu chọc giận hắn nên vội vã chạy vào.

Chỉ thấy Bệ hạ đứng rất xa, hận không thể cách xa giường mấy mét, cứ như người nằm trước mặt không phải mỹ nhân xinh đẹp mà là một mầm họa nào đó.

Triệu Quy Nhạn hơi chu đôi môi đỏ thắm lên, chất giọng không biết đang ấm ức hay làm nũng, nàng yếu ớt nói: "Ta khen Bệ hạ nhiều như thế, Bệ hạ còn dữ dằn gọi tên ta. Bệ hạ nên gọi ta là Nhạn Nhạn mới đúng!"

Trình Cảnh Di sửng sốt.

Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, cơn buồn ngủ ập đến, đôi mắt nàng ướt át, như đang chìm trong làn sương, toát lên vẻ mong manh đơn thuần.

Thậm chí nàng còn không cởi quần áo, cuộn tròn thân thể nhỏ bé xinh xắn, hô hấp từ từ nặng nề, nàng chìm vào giấc ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!