Chương 3: (Vô Đề)

Editor: Dứa

Vóc dáng người đàn ông vô cùng cao lớn, cho dù hắn ngồi xổm, Triệu Quy Nhạn cũng chỉ ngang bằng ngực hắn.

Ở một góc khuất nhỏ hẹp, hai người thực sự phải chen chúc.

Dường như đám nha hoàn đã tìm mệt, chúng dừng bước, đứng nói chuyện cách đó không xa.

Triệu Quy Nhạn hốt hoảng lo sợ, cảm thấy thời gian trôi qua sao mà dài và gian nan quá. Nhất là khi hai ngày nay tuyết đã tan, vách đá lạnh lẽo, trang phục nàng mỏng manh, không chống đỡ được luồng khí lạnh giá đang tràn tới không ngừng.

Nàng mím môi, cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh, nàng lắc đầu. Để kìm nén suy nghĩ muốn nhích đến gần, nàng đành ôm chặt A Li.

A Li cũng ấm áp, nàng có A Li là tốt rồi.

Người đàn ông liếc nhìn nàng, không lên tiếng, chỉ bình tĩnh thay đổi tư thế, ngăn gió lùa vào.

Triệu Quy Nhạn ngồi xổm hồi lâu, phát hiện cơn gió lạnh vẫn luôn thổi vào cổ mình đã dừng lại, khoé môi nàng lộ ra một chút vui vẻ.

Cơ thể ấm áp, nàng mới có lòng dạ đánh giá người "cùng chung hoạn nạn" này.

Hắn không co rúm người như nàng, một đầu gối chạm đất, bàn tay rõ từng khớp xương đặt trên đầu gối, trông khá mạnh mẽ. Mặc dù xung quanh chỉ toàn cành khô lẫn tuyết đọng, nhưng tất cả đều khiến phong thái của hắn càng thêm vài phần nhàn nhã thoải mái.

Thấy nàng đang quan sát mình, người đàn ông thản nhiên nhìn lại, bất chợt đối diện với một đôi mắt sáng lấp lánh, hắn hơi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đôi mắt sạch sẽ trong veo như vậy.

Còn Triệu Quy Nhạn cảm thấy hắn tuấn tú, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi.

Con người luôn thích những thứ đẹp đẽ, huống chi người này còn tốt bụng như thế.

Người đàn ông thu tầm mắt về, ngắm nghía ngọc bội rủ xuống bên hông.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Triệu Quy Nhạn cũng nghe thấy tiếng bước chân đi xa, nàng lo mình nghe nhầm, bèn chọt chọt ngón tay nhỏ bé vào đầu gối người đàn ông: "Không biết các nàng đã rời đi chưa, ngài có thể nhìn xem giúp ta không?"

Người đàn ông dừng tầm mắt lại, thoáng nhìn đầu gối mình, rồi làm theo lời nàng, liếc sang nơi cách đó không xa, không thấy ai cả.

Hắn im lặng đứng dậy, chắp tay sau lưng.

Triệu Quy Nhạn ngơ ngác nhìn hắn, chậm chạp đoán chắc đám người đó đã đi rồi. Nàng ẵm mèo định đứng dậy, nhưng ngồi xổm quá lâu, chân nàng đã tê cứng.

Nàng hơi lảo đảo, giữa cánh tay chợt xuất hiện thêm một bàn tay lớn, đỡ nàng đứng vững.

"Cẩn thận."

Đây là lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn nghe thấy hắn cất giọng, tựa như tiếng ngọc rơi xuống đĩa, trong trẻo chứa vài phần lạnh lẽo, nghe êm tai vô cùng. Thấy nàng đã đứng vững, người đàn ông rút tay về. Khi chắp tay ra sau lưng, hắn vô thức cuộn ngón tay lại, cảm giác mềm mại không xương của nàng, khiến hắn suýt cho rằng mình vừa chạm vào đám mây, chỉ cần dùng sức nhẹ thì sẽ tan biến ngay.

Triệu Quy Nhạn chớp mắt, nở nụ cười.

"Hóa ra giọng nói của ngài lại dễ nghe như vậy."

Ánh mắt người đàn ông chợt lóe, hắn không nói một lời.

Triệu Quy Nhạn cũng suy đoán đại khái, tính cách người này đơn độc kiệm lời, nàng cũng không để ý, nghiêm túc khuỵu gối: "Vừa rồi cảm ơn công tử."

Lần này người đàn ông đã đáp lại, không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Triệu Quy Nhạn thấy hắn giống hệt vị thần trong tranh, đứng đắn nghiêm trang quan sát chúng sinh, hết sức xa vời. Nàng không nghĩ ra chuyện gì khác để nói, đúng lúc này Thải Nguyệt hoang mang bối rối tìm tới. Triệu Quy Nhạn sợ nếu nàng trốn tiếp sẽ khiến Thải Nguyệt sốt ruột, bèn nói: "Vậy… công tử, xin cáo từ."

Người đàn ông gật đầu, xoay người thay đổi hướng đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!