Chương 25: (Vô Đề)

Tống Thái hậu không ngờ Triệu Quy Nhạn lại không nể mặt bà ta hết lần này đến lần khác. Bà ta sống trong nhung lụa nhiều năm, chẳng một ai dám làm trái ý khiến bà ta không thể chịu đựng nổi.

Bà ta vỗ mạnh xuống bàn, nổi cơn tam bành: "Làm càn! Láo xược! Đè nàng xuống cho ai gia!"

Cung nữ hai bên điện nhao nhao tiến lên phía trước vài bước, muốn bắt Triệu Quy Nhạn.

Triệu Quy Nhạn thay đổi biểu cảm, dịch sang bên cạnh, tránh khỏi tay cung nữ, nàng cố gắng ổn định giọng nói: "Thái hậu nương nương, thần nữ vẫn chưa làm sai chuyện gì, ngài không thể tự ý xử trí thần nữ."

Tống Thái hậu cười khẩy: "Trong cung này có nhiều tội danh vô căn cứ lắm, không nhất thiết phải có tội mới trừng trị được ngươi! Hiện giờ ngươi đang ở Thọ An Cung của ai gia, biết trông cậy vào ai có thể giúp ngươi đây?"

Triệu Quy Nhạn nhíu mày, không ngờ chỉ một lời bất hoà mà Thái hậu đã muốn ra tay.

Nàng quan sát xung quanh, những ai đang nhìn chằm chặp vào nàng như hổ rình mồi đều là người của Thái hậu.

Ánh mắt lóe lên, nàng có phần mong đợi nhìn Tống Minh Nhược. Lúc này, ở đây chỉ mỗi nàng ta mới có khả năng ngăn được Tống Thái hậu.

Tống Thái hậu mời nàng vào cung, biết bao cặp mắt ở phủ Vinh Quốc công đã chứng kiến. Đến lúc nàng bị thương trở về, người ngoài chắc chắn sẽ biết được hành vi của Tống Thái hậu. Đối với Thái hậu, đây cũng không phải chuyện tốt.

Nếu Tống Minh Nhược hiểu rõ điều này thì nên ngăn cản bà ta.

Song, Tống Minh Nhược chỉ né tránh ánh mắt của nàng, vờ như không thấy.

Triệu Quy Nhạn mở to hai mắt.

Nàng ta, sao nàng ta có thể mặc kệ thanh danh của Thái hậu không thèm quan tâm?!

Nàng không thể đoán ra rốt cuộc Tống Minh Nhược đang nghĩ gì, các cung nữ đã bắt đầu xông tới, nàng không được phân tâm.

Triệu Quy Nhạn vốn không phải thiên kim đủ tiêu chuẩn được nâng niu trong khuê các, phải chú trọng đến hình tượng tao nhã thong dong. Bị dồn ép quá mức, nàng nhanh chóng xách váy, bắt đầu né tránh vòng quanh điện.

Nàng nhẹ như yến, chạy tới chạy lui chẳng khác gì một chú mèo. Trong lúc nhất thời, cung nữ không thể bắt được nàng.

Thậm chí họ còn ngu ngốc, hệt như đám ruồi không đầu, thi thoảng va vào nhau.

Cung điện hỗn loạn, nhiều đồ sứ quý giá rớt xuống.

Tống Thái hậu đã bao giờ gặp một nữ tử không đoan trang điềm đạm như vậy đâu, bà ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.

"Các ngươi đúng là lũ ngu xuẩn! Còn không mau bắt lấy nàng!"

Càng về sau, ngay cả các ma ma lớn tuổi cũng phải ra tay.

Triệu Quy Nhạn bị truy đuổi tới mức thở hổn hển, trang phục bị kéo rối loạn, nhưng nàng không dám dừng lại, nàng không thể bị bắt.

Chọc giận Thái hậu, e rằng sẽ không có quả ngọt cho nàng ăn!

Triệu Quy Nhạn thầm lo lắng, sao Thải Nguyệt vẫn chưa mời Bệ hạ tới đây?

Tống Minh Nhược bất ngờ, nhìn Triệu Quy Nhạn mảnh mai nhưng cũng dám phản kháng.

Thấy đống bừa bộn dưới đất, nàng ta sững người vì kinh ngạc.

Nàng ta thoáng nhìn sắc mặt Thái hậu, hơi lưỡng lự. Ban đầu nàng ta chỉ muốn Thái hậu trừng phạt Triệu Quy Nhạn một chút, sau đó nàng ta sẽ mở miệng cầu xin, để Triệu Quy Nhạn nợ nàng ta một ân tình.

Nhưng hiện tại, tình hình hỗn loạn như thế, không phải điều nàng ta có thể ngăn cản.

Tống Minh Nhược đan hai tay vào nhau, lùi về sau mấy bước.

Dù gì hai tay cũng khó địch nổi bốn tay, thấy Triệu Quy Nhạn tận dụng vóc dáng nhỏ xinh của mình trốn tránh lâu như vậy, các cung nữ cũng tìm ra cách giải quyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!