Chương 2: (Vô Đề)

Editor: Dứa

Màn đêm đen kịt, ánh nến trong phòng đã tắt, Dương thị được Dương ma ma đỡ lên giường nằm. Bà ta trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được.

Đêm khuya tĩnh lặng, Dương thị không cầm lòng được mà nhớ tới cô con gái hồng nhan bạc mệnh của mình.

Triệu Thanh Loan là đứa bé đầu tiên của bà ta, cũng là đứa con bà ta ưng ý nhất. Bà ta đã dốc phần lớn tâm huyết trên người nàng ấy, từ đó mới bồi dưỡng nên một cô nương vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa thông thạo cầm kỳ thư họa như vậy.

Mười bảy tuổi nàng ấy gả vào hoàng gia, chu đáo săn sóc Thái hậu, tôn kính Thánh thượng, trở thành vị Hoàng hậu được người người trong cung tán thưởng. Điều này khiến bà ta cảm thấy vô cùng vinh dự và tự hào.

Nhưng chỉ vài ngày trước, trong cung lại truyền đến tin Hoàng hậu qua đời. Đáng thương cho bà ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thậm chí còn không được gặp mặt con gái lần cuối.

Hai hàng lệ chảy dài trên mặt Dương thị, bà ta nghĩ đến Triệu Quy Nhạn, lại hận đến ngứa răng.

Uổng công cho Triệu Thanh Loan đối xử thật lòng với nàng, nhưng con nhỏ vô ơn kia đã báo đáp nàng ấy thế nào?

Triệu Thanh Loan vừa chết, nàng đã vội vã muốn tiến cung, thay thế vị trí của nàng ấy.

Càng nghĩ, Dương thị càng căm hận, một vài chuyện cũ năm xưa dần hiện lên trong đầu, khiến bà ta phiền muộn.

Triệu Quy Nhạn là thứ nữ trong phủ, mẹ ruột là nữ tử thanh lâu, từng được Vinh Quốc công nuôi dưỡng ngoài phủ. Sau đó mẹ ruột nàng mang thai, chết vì khó sinh, Vinh Quốc công bế Triệu Quy Nhạn mới lọt lòng về phủ.

Bấy giờ Dương thị mới nhớ ra khoảng thời gian Vinh Quốc công ngày ngày chạy ra khỏi phủ, đối xử lạnh nhạt với bà ta và con gái, hiểu được ông đi tìm ngoại thất kia.

Bà ta tự nhận mình đã quản lý hậu trạch ổn thoả, thiếp thất nào cũng ngoan ngoãn, thứ tử thứ nữ nghe lời. Nhưng bà ta đã ngu ngốc không hề hay biết gì, để một ngoại thất đê tiện chui vào chỗ trống, hạ sinh đứa nhỏ đánh thẳng vào mặt bà ta, sao bà ta có thể không tức giận?

Đáng tiếc thiếp thất kia có mệnh mỏng như tờ giấy, không gánh nổi phú quý, nhắm mắt xuôi tay sớm. Bằng không, chưa chắc bà ta đã biết cách đối phó với tiện nhân đó.

Vì thế bà ta đành phải trút hết lửa giận lên người Triệu Quy Nhạn.

May mắn thay, Vinh Quốc công chỉ để tâm đến nàng khi mới bế nàng trở về, sau đó lại xem đứa con gái này như không tồn tại, nếu không chỉ sợ Dương thị sẽ càng căm hận nàng hơn.

Song, trong mười bốn năm qua, Dương thị vẫn luôn gây khó dễ, đối xử hà khắc với Triệu Quy Nhạn.

Ngoại trừ khi có Triệu Thanh Loan ở bên, bà ta mới kiềm chế hơn một chút.

Nhớ tới vẻ nhát gan sợ sệt của Triệu Quy Nhạn trong nhiều năm qua, Dương thị tức giận đến đau ngực. Quả nhiên nàng chỉ giả vờ!

Nghĩ đến việc Triệu Thanh Hồng bảo bà ta ghi tên Triệu Quy Nhạn dưới danh nghĩa của mình, bà ta lập tức hoảng hốt buồn nôn. Thứ bại hoại đê tiện đó, cũng xứng làm con gái của bà ta?

Triệu Thanh Hồng hao tâm tổn sức vì nàng, cho nàng vị trí đích nữ, để tránh bị người khác chỉ trích về lai lịch.

Triệu Thanh Hồng ngủ lại Phúc Chính Viện, vừa rửa mặt xong thì thấy Dương thị đang trằn trọc.

"Phu nhân không ngủ được à?"

Dương thị cười khẽ: "Thiếp đang lo lắng việc lão gia cho tiểu ngũ vào cung, có vẻ không ổn lắm nhỉ? Triệu gia có nhiều nữ tử được nuôi dưỡng tốt, vì sao lại chọn tiểu ngũ? Tiểu ngũ bướng bỉnh, cầm kỳ thư họa kém cỏi, sao có thể gánh vác nổi vị trí Hoàng hậu? Làm thế nào con bé chiếm được trái tim của Bệ hạ đây?"

Dương thị không ưa Triệu Quy Nhạn, tất nhiên sẽ không đối xử chân thành với nàng.

Bà ta chưa từng mời thầy về dạy nàng cầm kỳ thư họa, có thể nói, Triệu Quy Nhạn không thích hợp vào cung.

Triệu Thanh Hồng ngồi xuống: "Những việc đó biết hay không không quan trọng. Các nương nương trong cung ấy, có ai mà không được thế gia tuyển chọn và huấn luyện kỹ càng, nhưng nàng đã thấy Bệ hạ thật sự sủng ái ai chưa? Thanh Loan dịu dàng hiền thục, đủ cả tài năng lẫn danh tiếng, nhưng cũng không thấy Bệ hạ ưu ái hơn phần nào, có thể thấy người có tài cũng chưa chắc đã được sủng ái."

Dương thị không phục, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Bệ hạ vẫn chưa thiên vị hay sủng ái bất cứ phi tử nào trong cung.

"Nhưng vì sao lão gia lại nghĩ tiểu ngũ sẽ làm được?" Dương thị hỏi.

Triệu Thanh Hồng không muốn nói cho bà ta biết, ông nhận định người có ánh mắt như vậy chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn, nên chỉ trả lời qua loa: "Dung mạo tiểu ngũ vô song, trên dưới hậu cung không ai có thể sánh kịp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!