🌼 Chọn ai 🌼
Xa Xương Vương nghe được lời Mạnh công công nói, thầm nghĩ tiểu cô nương này đúng là được nuông chiều.
Nhưng khi ông xoay người lại nhìn thấy làn da trắng như tuyết của Chung Niệm Nguyệt, ông vẫn thành thật cong eo khụy gối thấp xuống.
Vạn thị có chút không hiểu: "Vương gia ngài đang...."
Bà vẫn không biết việc Chung Niệm Nguyệt không đi bộ trong cung, cỗ kiệu hôm nay chính là chuẩn bị riêng cho Chung Niệm Nguyệt.
Cẩm Sơn Hầu thấy vậy thầm nghĩ có cái này cũng không biết? Ta biết nha!
Hắn nhanh nhẹn nói: "Là cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa!"
Vạn thị không biết nên cười hay khóc.
Bà đương nhiên là biết nhưng chỉ không hiểu tại sao Vương gia lại làm như vậy.
Ở trong lòng bà, nữ nhi xứng đáng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất.
Nhưng chưa chắc người khác cũng suy nghĩ như vậy.
Bà không muốn nữ nhi bị người trong cung bắt được nhược điểm.
"Vương gia xin ngài chờ một chút." Vạn thị kéo Chung Niệm Nguyệt sang một bên, thấp giọng nói: "Sau này đừng ở trước mặt bệ hạ yêu cầu gì nữa.... cứu bệ hạ chính là bổn phận của thần dân. Nếu yêu cầu quá nhiều thứ... chỉ sợ..." Bà muốn nói tiếp nhưng lại thôi, trong cung không phải cái gì muốn nói thì nói.
Chung Niệm Nguyệt mệt mỏi mà ngáp một cái, sau đó lắc đầu nói: "Con muốn yêu cầu, thậm chí còn muốn nhiều thứ hơn nữa. Còn lập được công lao lớn như vậy nếu không yêu cầu cái gì, mẹ nghĩ bệ hạ yên tâm sao?"
Chung Niệm Nguyệt lại lười biếng nói tiếp: "Sẽ không. Bệ hạ chỉ cho rằng chúng ta có mưu đồ lớn hơn thôi."
Vạn thị hơi ngây người.
Thì.... thì ra là vậy.
Vạn thị ngây người một lát, liền lấy lại tinh thần, cười nói: "Phải. Tiểu tâm can của nương đã trưởng thành rồi, rất thông minh, là nương suy nghĩ không chu đáo bằng Niệm Niệm."
Chung Niệm Nguyệt dang hai tay ra ôm lấy bà.
Vạn thị vô cùng hưởng thụ, biểu tình càng thêm ôn nhu.
Sau khi quay trở lại thiên điện, Vạn thị liền thay đổi giọng điệu nói: "Vất vả cho Vương gia."
Cẩm Sơn Hầu nhanh nhẹn nói: "Không vất vả. Không vất vả. Phụ thân mỗi ngày đều cõng con, ông nói ông là con ngựa lợi hại nhất thiên hạ."
Xa Xương Vương chửi thầm nhãi ranh, sau đó mới cõng Chung Niệm Nguyệt lên.
Cẩm Sơn Hầu ngây thơ không biết cha hắn đang buồn bực, còn nắm lấy vạt áo ông nói: "Cha ơi, cõng thêm con nữa...."
Muốn "cưỡi ngựa" cùng Chung Niệm Nguyệt.
Xa Xương Vương há hốc miệng, ông còn chưa kịp tức giận mắng thì Chung Niệm Nguyệt liền nghiêng đầu sang nói: "Vậy chẳng phải Xa Xương Vương sẽ bị chúng ta đè nặng mà ngã sao."
Cẩm Sơn Hầu nói: "Thân hình phụ thân cao như vậy, ông từng nói với ta không có cái gì có thể quật ngã hắn."
Xa Xương Vương nghe thấy lời này thì không biết nói gì, trong lòng thực sự tức giận.
Con của ông đúng là đầu heo!
Nói cái gì cũng tin!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!