Trong phòng tắm, ánh sáng rực rỡ phản chiếu lên tấm gương lớn phủ một lớp sương mỏng, những giọt nước lăn dài tạo thành những vệt loang lổ, phản chiếu một thân hình đàn ông đầy sức hút. Tám múi cơ bụng cân đối và hoàn hảo như được tạo hình bằng mô hình 3D.
Với một họa sĩ theo đuổi sự hoàn mỹ như Lê Đường, cô hoàn toàn không thể cưỡng lại một người mẫu nude tuyệt vời như vậy.
Khương Lệnh Từ mơ hồ đoán được suy nghĩ của cô, dù sao trong thư phòng của anh vẫn còn bức tranh do một họa sĩ họ Lê vẽ. Nhưng… cô muốn vào phòng tắm để vẽ ký họa? Chuyện này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, mang theo chút thúc giục. Khương Lệnh Từ xả sạch bọt xà phòng, bất đắc dĩ nhắc nhở:
"Lê Đường, anh đang tắm."
Cô đứng ngoài cửa xoay vòng vòng, hận không thể giơ tay thề thốt:
"Anh cứ tắm, tôi cứ vẽ. Tôi đảm bảo chỉ ký họa, tuyệt đối không làm gì khác!"
Khương Lệnh Từ từ chối rất lịch sự:
"Xin lỗi, anh không thể tin em."
Đôi mắt sáng trong của Lê Đường trừng lớn, đầy vẻ không thể tin nổi, suýt nữa thì ghé sát tai vào cửa để xác nhận xem mình có nghe nhầm không: Tại sao?
Cô có một gương mặt đáng tin như vậy, sao anh lại không tin cô được chứ?
Khương Lệnh Từ chậm rãi đáp, giọng nói trong trẻo như nhìn thấu tất cả: Em có tiền án rồi.
"Ở trấn Giáng Vân, em cũng từng hứa chỉ chạm vào mặt anh, không làm gì khác. Kết quả, em không những sờ s0ạng khắp người anh mà còn làm hết những gì nên làm và không nên làm."
Tất nhiên, Khương Lệnh Từ không hoàn toàn đổ lỗi cho Lê Đường, trách nhiệm chính vẫn là anh, chính anh đã không giữ vững ranh giới đạo đức của mình.
Điều kỳ lạ là, anh vốn không có nhu cầu tình d*c mạnh, thậm chí hiếm khi tự giải tỏa. Thế nhưng, vào ngày hôm đó, ngay khoảnh khắc chạm mặt Lê Đường, dường như anh đã bị quỷ ám.
Vậy nên, chỉ cần liên quan đến cô, anh không dám lại đánh cược vào sự tự chủ của mình một lần nữa.
Lê Đường nghe anh chủ động nhắc lại chuyện đêm đó, bỗng chột dạ trong giây lát, lúng túng bổ sung thêm:
"Lần này chắc chắn là thật."
Vừa dứt lời, cô lại cảm thấy có gì đó sai sai… Sao nghe câu này cứ giống như mấy gã đàn ông trăng hoa lừa gạt mấy cô gái ngây thơ vậy?
Nhưng đáng tiếc, Khương Lệnh Từ không phải một cô gái ngây thơ dễ bị lừa, hơn nữa anh nói một là một, hai là hai, từ chối chính là từ chối.
Lê Đường đứng yên trước cửa, tuyệt vọng nghe tiếng nước chảy bên trong. Cô không cam lòng, một tay cầm bút, tay kia ép chặt tờ A4 lên cửa, ngồi xổm xuống… vẽ bậy.
Mười phút sau, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt Lê Đường là một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mang theo vẻ cao quý pha chút lạnh lùng kiềm chế.
Cô ngước lên, đối diện với đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của Khương Lệnh Từ. Anh mặc một chiếc áo choàng tắm trắng tinh, thắt lưng buộc ngay ngắn, nút thắt hình nơ vô cùng chắc chắn. Ngay cả mái tóc đen ngắn cũng đã được sấy khô, không hề mang theo vẻ ẩm ướt lười biếng sau khi tắm.
Toàn thân toát lên khí chất của một người lạnh lùng cấm dục, viết rõ ba chữ không cứng nổi trên trán. Nhưng Lê Đường lại không tin.
Dưới lớp áo choàng kia, chỉ cần Khương Lệnh Từ hơi cử động, cơ bắp săn chắc của anh sẽ như những con rắn uốn lượn đầy mê hoặc, trượt trên thân thể hoàn mỹ.
Rất rất rất gợi cảm.
Cô thậm chí nghĩ rằng, chỉ cần anh cởi chiếc áo choàng này, cô có thể bắt được sợi cảm hứng mong manh như mây, một loại cảm giác mà đồ ăn hoang dã bên ngoài không thể mang lại.
Nghĩ đến đây, Lê Đường đột nhiên giơ tay, giương đôi mắt đáng thương nhìn anh, lật mặt sau của tờ A4 mà cô vừa vẽ.
Trên giấy là một phiên bản chibi của chính cô, một bé gái buộc hai chỏm tóc nhỏ, đeo bảng vẽ và cọ màu, nước mắt lưng tròng quỳ gối, hai tay chắp trước ngực như cầu nguyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!