Chương 81: (Vô Đề)

"Không ai dạy tôi cả, từ đầu đến cuối tôi vốn dĩ là một người phụ nữ xấu xa độc ác như vậy!"

Lê Đường ngẩng cao cổ, nhất quyết khẳng định mình chỉ lợi dụng anh:

"Nếu không phải do l@m tình với anh giúp tôi tràn đầy cảm hứng, tôi đã chẳng phí công sức để ngủ với anh rồi."

Nhìn thấy ánh mắt người đàn ông càng lúc càng lạnh, Lê Đường nuốt nước bọt. Đến nước này rồi, cô không có đường lui nữa.

Đôi mắt hoa đào của cô lướt qua cơ thể anh một cách lả lơi, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng và lớp vải âu phục, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tuấn mỹ vô khuyết kia.

Nửa thật nửa giả, nửa mỉa mai nửa châm chọc, cô tiếp tục nói:

"Nói cho cùng, anh cũng nên cảm ơn mình vì có khuôn mặt đẹp đẽ và thân hình hoàn mỹ này. Nếu không, tôi cũng chẳng chọn anh giữa đám đông đâu."

"Dĩ nhiên, anh cũng đâu chịu thiệt mấy, đúng không? Bổn tiểu thư da trắng, mặt xinh, dáng mềm mại, nói chung là đôi bên vui vẻ, đường ai nấy đi!"

Bất kỳ người đàn ông nào có lòng tự trọng đều không thể chịu đựng sự lừa dối và lợi dụng như vậy.

Lê Đường nghĩ rằng với tính cách có vẻ ôn hòa đứng đắn nhưng thực chất lại lạnh lùng cao ngạo của Khương Lệnh Từ, ngày mai anh sẽ đưa cô đi làm thủ tục ly hôn. (Hôm nay thì không được, vì Cục Dân chính đóng cửa rồi QAQ)

Khi nói những lời này, lòng bàn tay Lê Đường đặt ra sau, chống lên khung tranh, ngón tay vô thức bấu chặt mép khung, không hề dũng cảm như vẻ bề ngoài.

Cô căng thẳng muốn chết!

Xuyên qua tròng kính mỏng, ánh mắt anh nhìn xuống cô, bình tĩnh, vô cảm, vẫn luôn lãnh đạm như vậy. Khiến tim cô đập hoảng loạn.

Nói xong chưa?

Người đàn ông thản nhiên cởi áo vest và vứt lên chiếc tủ trưng bày bên cạnh.

Khu vực triển lãm của Hóa Điệp rất gần với bức tranh hoa lan và công trắng. Khi khung tranh đổ xuống, nó nằm chính giữa hai tác phẩm. Lê Đường nằm trên tranh, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy từng đóa hoa lan quý giá không xa.

Những bông hoa lan này đều được vận chuyển từ một hòn đảo xa xôi đến đây. Giờ đây, cánh hoa bị áo vest của Khương Lệnh Từ đè lên, cả mảng lá bị ép cong dúm dó, cánh hoa rơi lả tả.

Cô gái vô thức co chân lại, lùi về phía sau, giọng nói còn run run:

"Vẫn… vẫn còn một chút nữa. Cái đó, hay là chúng ta tìm chỗ nào nghiêm túc hơn để bàn chuyện… ly hôn?"

Hôm nay Lê Đường mặc một chiếc váy dài lụa xanh đậm, tà váy rất dài, kiểu dáng hở lưng. Giờ phút này, tà váy tán loạn trên mặt tranh, để lộ cổ chân mảnh mai của cô, bị lòng bàn tay người đàn ông nắm lấy.

Anh nhẹ nhàng kéo một cái.

Cô lại ngồi trở lại trên phần eo của người trong tranh.

Rõ ràng bề mặt bức tranh rất lạnh, nhưng Lê Đường lại cảm thấy nơi tiếp xúc với nó đang nóng lên một cách kỳ lạ.

Cùng lúc đó, Khương Lệnh Từ co một chân, quỳ một gối trước mặt cô. Cổ anh rất đẹp, mảnh mai nhưng đầy sức mạnh, tựa như lá lan mềm mại mà kiên cường. Đầu ngón tay anh lạnh lẽo, men theo chiếc cổ thanh mảnh của cô mà trượt lên.

"Sợ đến mức này? Chột dạ à?"

Cô gái vừa cảm thấy da thịt nóng bừng thì chợt rùng mình, đôi mắt trong veo tựa nước khẽ gợn sóng. Không dám nhìn thẳng vào anh, cô giả vờ thản nhiên, ánh mắt rơi xuống nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở đuôi mắt anh, bướng bỉnh đáp:

"Phụ nữ độc ác như tôi chưa bao giờ chột dạ, anh đừng có giỡn với tôi."

Được.

Anh thốt ra một chữ ngắn gọn, ngay khi Lê Đường còn chưa kịp thả lỏng, đôi môi lạnh mỏng của anh đã đột ngột hôn xuống.

Nụ hôn ban đầu lạnh lẽo, nhưng dần dần nóng rực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!