Lê Đường bị giọng điệu của Khương Lệnh Từ chọc cười, cô ngồi trên chiếc ghế cao, hai chân bắt chéo, vạt váy bị kéo lên một đoạn, để lộ đôi chân thon thả được bọc trong đôi tất ren trắng có dây đeo.
Cô đã mất hết kiên nhẫn để ám chỉ một cách mập mờ, cúi đầu chụp một tấm ảnh gửi đi, vô cùng thẳng thắn: [Là tôi mặc cho anh xem đấy. Hôm nay mặc chiếc này, thế nào, đẹp chứ?
Đáng tiếc là anh không thấy.]
Trừ khi Khương Lệnh Từ cố tình giả vờ, ý cô rõ ràng đến vậy, sao có thể không hiểu được.
Sương mù dày đặc, nơi mắt Khương Lệnh Từ nhìn đến dường như phủ lên một tầng ảo ảnh mờ mịt. Không biết đã bao lâu trôi qua, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, vô cùng xa lạ.
Một đôi chân thon thả trong đôi tất ren dần lộ ra trong tầm nhìn của anh. Ngón tay dài trên bàn tay phải của người đàn ông khẽ động, một cảm giác trơn mịn mềm mại dường như dính trên đầu ngón tay, mãi chẳng tan biến...
Nhưng tại sao anh lại biết điều đó?
Thứ trong tay không biết từ khi nào đã biến thành một viên kẹo đường nhân dâu tây, hình cá chép đỏ. Lớp vỏ mỏng bên ngoài bị bóp nát một chút, phần siro bên trong chảy ra, dính trên đầu ngón tay, cũng như một thứ gì đó không thể xua tan...
Khương Lệnh Từ nghe thấy giọng nói non nớt của chính mình:
"Ông nội, hôm nay con đã ăn thêm một viên kẹo, nó rất ngọt nên con không nhịn được."
"Lệnh Từ, bài học đầu tiên ông dạy con chính là tự kiềm chế bản thân, con có biết sai không?"
"Nhưng đó chỉ là một viên kẹo thôi mà."
"Không, đó không chỉ là một viên kẹo, mà là d*c vọng cá nhân của con. Nếu ngay cả d*c vọng của bản thân cũng không kiềm chế được, con làm sao phục chúng, làm sao gánh vác tương lai của nhà họ Khương?"
Sương trắng càng lúc càng dày, giọng của ông nội cũng ngày càng xa vời...
Khi sương mù dần tan, viên kẹo đường nhân dâu tây đỏ thẫm dính trên đầu ngón tay thon dài của người đàn ông bỗng biến thành một mảnh vải đỏ rực rỡ.
Lớp vải mềm mại, mỏng nhẹ rơi xuống, tạo thành bóng dáng thướt tha, uyển chuyển của một thiếu nữ…
Đêm đó, Khương Lệnh Từ chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Từ nhỏ, anh đã học cách tự kiềm chế bản thân, luôn nhắc nhở chính mình rằng, khi vừa mới bước vào một mối quan hệ thân mật với bạn gái, thậm chí cả hai vẫn chưa thực sự hiểu rõ về nhau, lại chỉ vì một bức ảnh chụp đôi chân mà lại có giấc mơ như vậy, chẳng phải quá mức phóng túng sao?
Thế nhưng giấc mơ vốn không thể kiểm soát, nó cứ thế kéo căng dây thần kinh của anh.
Tựa như một khối bạch ngọc cổ xưa, thuần khiết, bị một sợi tơ đỏ chầm chậm len lỏi, dọc theo những đường vân tinh tế bên trong, từ từ xâm chiếm, lan tỏa khắp nơi. Cuối cùng, hư hư thực thực, chẳng thể phân rõ đâu là thật, đâu là ảo ảnh.
Cho đến khi ánh sáng xuyên qua từng ngóc ngách trong căn phòng, sương mù đột nhiên tan biến, Khương Lệnh Từ chợt mở mắt. Khi ngồi dậy, anh chợt nhận ra điều gì đó, đôi chân dài dưới lớp chăn mỏng khẽ co lại.
Anh nhớ đến những ám chỉ đầy ẩn ý về chuyện tình d*c của Lê Đường vào tối qua…
Lê Đường là một nghệ sĩ, cô có suy nghĩ cởi mở về chuyện tình d*c, muốn trực tiếp tiến vào giai đoạn thử sống chung như vợ chồng.
Khương Lệnh Từ hiểu và tôn trọng suy nghĩ ấy, nhưng vội vàng sống thử không chỉ là thiếu tôn trọng cô, mà quan trọng hơn, phụ nữ luôn là người chịu nhiều rủi ro và áp lực từ dư luận hơn trong những chuyện thế này.
Từ nhỏ, lễ nghi và giáo dưỡng mà anh tiếp thu không cho phép bản thân vì d*c vọng cá nhân mà thuận theo mọi chuyện.
Người đàn ông rũ mắt xuống, ánh nhìn rơi vào lòng bàn tay sạch sẽ, không hề có bất cứ dấu vết dính nhớp nào. Viên kẹo đường từng tan chảy trong lòng bàn tay thuở bé – thứ mà anh từng không có được – giờ đây cũng chẳng còn là điều đáng bận tâm.
Còn về d*c vọng thấp thoáng trong giấc mơ đêm qua, có lẽ qua một thời gian nữa, nó cũng sẽ như viên kẹo dâu tây kia, chẳng còn gợn lên bất cứ cảm xúc gì.
Khương Lệnh Từ: [Chúng ta vẫn cần thêm thời gian để hiểu nhau, cứ từ từ thôi.]
Kế hoạch của Khương Lệnh Từ là trong thời gian hẹn hò này, cả hai sẽ coi đó như một giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau. Trong quá trình này, họ sẽ bắt đầu từ việc nắm tay, ôm, hôn, sau khi đã quen thuộc thì có thể sống thử, cuối cùng sẽ tự nhiên mà tiến đến hôn nhân.
Lê Đường ngủ một giấc không mộng mị. Đêm qua cô uống quá nhiều cocktail, tuy nồng độ cồn không cao nhưng tác dụng kéo dài khá lâu. Vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra điện thoại. Quả nhiên, có một tin nhắn mới.
Ảnh đại diện là hình giáp cốt văn quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!