Chương 7: (Vô Đề)

Khương Lệnh Từ nhận ra tâm trạng cô sa sút, tưởng rằng mình đoán sai sở thích của cô:

"Không thích xem nhạc kịch à?"

Đã đến đây rồi, một vở opera bốn màn cũng chỉ tốn khoảng 100 phút, không ảnh hưởng gì.

Thôi thì thuận theo tự nhiên, dù sao người cũng không chạy mất. Biết đâu đây lại là sở thích thanh cao của công tử nhà danh môn trước khi lên giường? Nếu mình từ chối, chẳng phải quá mất hứng sao? Nhỡ đâu lúc trên giường anh không đứng lên được thì sao?

Hơn nữa, vở nhạc kịch này, quả thực Lê Đường đã từng nghe nói đến, vé vô cùng khó mua đối với người bình thường. Vì vậy, cô thuận theo lòng mình, đáp: Cũng thích lắm.

Sau khi vào chỗ, cô còn nhanh chóng nhập tâm hơn cả Khương Lệnh Từ.

Lúc này anh mới chắc chắn cô thật sự thích, chứ không phải chỉ lịch sự mà nói vậy.

Vở nhạc kịch này thực sự hợp gu cô, khiến Lê Đường xem đến quên cả thời gian. Mãi đến khi ra khỏi nhà hát, bị cơn gió lạnh táp vào mặt, đầu óc cô mới tỉnh táo lại.

Suýt nữa quên chuyện quan trọng.

Bây giờ đã là bốn giờ chiều, bầu trời âm u nặng nề, mây dày đặc, bóng đêm buông xuống sớm hơn thường lệ, báo hiệu có thể sắp có một trận tuyết lớn.

Tuyết rơi thì tốt quá.

Ngoài trời tuyết trắng xóa, chỉ cách một lớp cửa sổ, bên trong căn phòng ấm áp, mình sẽ vắt kiệt Khương Lệnh Từ để tạo ra từng bông tuyết cảm hứng lớn!

Sợ anh lại bày ra thêm chương trình gì khác làm lãng phí thời gian, Lê Đường ngẩng đầu nhìn anh, chủ động nói:

"Bữa trưa ăn rồi, nhạc kịch cũng xem rồi, có phải chúng ta nên tiến thêm một bước không?"

Trong lòng hét thật to: Tiến đến cự ly âm luôn đi!!

Vì ngại trước cửa nhà hát có nhiều người qua lại, phần lớn là những người đứng đắn, nên cô mới không nói ra câu cuối cùng.

Khương Lệnh Từ hiểu ý, nhưng vì nhiều năm chỉ chuyên tâm nghiên cứu cổ văn, anh tự nhận mình không kiểm soát chính xác được mức độ tiến triển trong quan hệ nam nữ.

Thế nên anh lịch sự hỏi Lê Đường:

"Có phải hơi nhanh quá không?"

Lê Đường lập tức đáp lại:

"Nhanh cái gì mà nhanh?"

Cả một ngày trời trôi qua rồi, việc chính còn chưa làm, cô sắp phát điên rồi đây!

Rốt cuộc người này bị làm sao thế? Đã đồng ý hẹn rồi còn dây dưa lề mề!

Suốt cả ngày nay anh cứ giữ kẽ, chẳng hề phát tín hiệu gì với cô, cũng không đón nhận tín hiệu từ cô, ánh mắt trong veo đến mức cứ như không có chức năng kia.

Không biết còn tưởng anh muốn hẹn hò tinh thần với cô ấy chứ!

Đây đâu phải học sinh cấp một tiểu học, nói chuyện gì mà yêu đương thuần khiết!

Nhìn vào đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi của cô gái Khương Lệnh Từ trầm ngâm giây lát, mấp máy môi nói: Tôi hiểu rồi.

Trong quy trình hẹn hò, đúng là có bước tiếp xúc thân mật.

Lê Đường đối diện với đôi mắt nhạt màu, trong veo của anh, bất giác nhớ đến đêm hôm ấy, như thể lại lạc vào một giấc mộng huyễn hoặc.

Tốc độ khai sáng cũng khá nhanh đấy chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!