Ngu Tô Đồng: "Quả nhiên, con người không thể nhìn bề ngoài. Ban đầu tớ còn tưởng chồng cậu thuộc kiểu người nhã nhặn trên giường, làm mọi thứ theo quy tắc, thậm chí còn không biết hôn hay dạo đầu, thật không ngờ đấy…"
Hai người ngâm mình trong suối nước nóng mịt mù hơi nước, Lê Đường lười biếng hừ nhẹ một tiếng: "Người có chỉ số IQ cao và năng lực thực hành tốt thì ở phương diện nào cũng học rất nhanh. Bây giờ anh ấy cực kỳ giỏi rồi."
"Còn nữa, anh ấy không phải chồng tớ."
"Không phải à? Vậy thì cậu có thể biến anh ấy trở thành chồng mình." Ngu Tô Đồng bí hiểm ghé sát lại: "Tớ có cảm giác giáo sư Khương cũng khá thích cậu đấy. Có cơ hội nào từ bạn giường trở thành chính thức không?"
"Tớ thấy có cơ hội đấy. Nếu không có, anh ấy việc gì phải tuyên bố cậu là bạn gái mình? Trận tuyên bố trên Weibo lần trước bùng nổ đến mức nào, lại còn là do đích thân vị công tử giàu nhất giới kinh doanh – Dung Hoài Yến ra tay!"
"Bây giờ hai vợ chồng nhà người ta tình cảm mặn nồng ngọt tận răng rồi."
Ngu Tô Đồng rất thích couple này!
Lê Đường hoàn toàn đồng ý với câu sau, dù gì lúc trước khi nhìn thấy hai người đó, cô còn có cảm giác sợi tơ hồng giữa họ sắp ngưng tụ thành thực thể, thậm chí còn từng nghĩ đến việc mời họ làm mẫu vẽ đôi, chỉ là bị Khương Lệnh Từ ngăn cản. Lần đầu tiên cô muốn vẽ tranh đôi mà.
Còn về câu trước...
Lê Đường cảm thấy hơi khát, ánh mắt rơi xuống đ ĩa trái cây trên bờ, tiện miệng nói: "Anh ấy có thích tớ hay không, chẳng lẽ tớ lại không biết?"
Ánh mắt Khương Lệnh Từ nhìn cô, hoàn toàn không có chút yêu thương nào, mà giống như...
Lê Đường cầm lấy một quả dâu tây, suy nghĩ mấy giây, trong đầu hiện lên hai từ khá phù hợp: Trách nhiệm.
Đúng vậy. Chính là trách nhiệm.
Không đúng, Khương Lệnh Từ đối với bạn giường thì lấy đâu ra nhiều trách nhiệm như vậy?
Tất nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là...
Lê Đường thản nhiên cắn một miếng ở đầu quả dâu tây, nước trái cây thấm ướt đôi môi cô, nhưng lời thốt ra lại vô cùng nhẫn tâm: "Vẽ xong bức tranh cuối cùng, bọn tớ sẽ không bao giờ gặp lại nữa."
"Cậu đúng là tra nữ! Lừa cả thân lẫn tâm của giáo sư Khương, vậy mà còn muốn chạy trốn!"
Lê Đường chậc một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vô cùng không hài lòng với câu nói này: "Thích hay không thích, lừa hay không lừa gì chứ, đừng làm vấy bẩn mối quan hệ hợp tác trong sáng giữa tớ và giáo sư Khương. Bọn tớ là hợp tác đôi bên cùng có lợi."
Ngu Tô Đồng đột nhiên thở dài: "Cậu là người được lợi, vậy giáo sư Khương được lợi gì?"
Phải đó, hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô có được tác phẩm, vậy Khương Lệnh Từ được gì?
Nếu là vì tình d*c, dường như Khương Lệnh Từ luôn rất kiềm chế, cũng chưa từng thực sự coi cô là bạn giường để phát ti3t h@m muốn.
Nếu là để nâng cao kỹ thuật, Khương Lệnh Từ học rất nhanh, căn bản không cần thực hành, từ hôn đến l@m tình, cái gì cũng có thể tự lĩnh ngộ.
Mãi đến khi bức tranh cuối cùng hoàn thành, Lê Đường vẫn chưa tìm ra được một câu trả lời chính xác.
Khoảng thời gian này, cô luôn đóng cửa chuyên tâm vẽ tranh, cho đến hôm nay, rốt cuộc tác phẩm cuối cùng cũng sắp hoàn tất.
Bức tranh cuối cùng cô vẽ là một bóng lưng của một người đàn ông. Thoạt nhìn, toàn bộ bố cục có vẻ đơn giản, giống như một bức chân dung lưng trần thông thường. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra từng chi tiết đều được trau chuốt tỉ mỉ.
Mỗi thớ cơ, từng đường nét trên cơ thể người mẫu đều được họa sĩ chạm khắc cẩn thận. Xương cốt ẩn hiện như thể mang theo động thái nhấp nhô, tựa một con mãnh thú đầy tham vọng ẩn giấu trong kết cấu cơ bắp. Mà bên trên con mãnh thú ấy, từng lớp chuỗi ngọc lấp lánh như xiềng xích, siết chặt lấy yết hầu và móng vuốt, kéo dài xuống dưới.
Khác với những bức tranh cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết trước đây của Lê Đường.
Dưới chuỗi vòng trên ngực người mẫu, trên làn da lạnh trắng như sứ, từ xa nhìn lại có vẻ như phủ đầy những vết roi rạch chằng chịt. Nhưng khi tiến gần hơn, mới phát hiện những vết roi ấy thực chất là những họa tiết tế tự phức tạp, trên đó còn đan xen một số ký hiệu giáp cốt văn, vừa huyền bí vừa hoa lệ.
Là vết sẹo, cũng là thần tích.
Nhìn bức tranh này, một tác phẩm vượt xa trình độ thật sự của mình, tay cầm bút của Lê Đường dừng lại giữa không trung thật lâu, mãi không hạ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!