Chương 5: (Vô Đề)

Lê Đường bất chợt bật dậy khỏi giường. Trong căn phòng khách sạn rộng lớn và vắng lặng, chỉ có hai chiếc đèn tường mờ nhạt tỏa ánh sáng vàng ấm áp, phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn với vẻ trầm tư của cô: Không có cách nào liên lạc với Khương Lệnh Từ, vậy phải hẹn anh thế nào đây?

Theo lý mà nói, cô nhất định phải gặp anh trong tuần này, vì thứ Hai tuần sau cô phải nộp tranh, ít nhất cũng cần trống hai ngày cuối tuần để vẽ.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Lê Đường quyết định bỏ

"Sinh Viên Năm Tư Nhiệt Huyết" ra khỏi danh sách đen, cho cậu ta một cơ hội lập công chuộc tội.

Tiện tay chuyển thêm cho cậu ta 9,9 tệ, bảo cậu ta gửi cho cô thời khóa biểu chính xác của Khương Lệnh Từ.

Sinh Viên Năm Tư Nhiệt Huyết lập tức trả lời: [Ai cũng biết giáo sư Khương chỉ dạy một ngày mỗi tuần, rất khó để bắt gặp, hoàn toàn không có thứ gọi là thời khóa biểu! Chị là gián điệp trường khác phải không?

Tôi báo cáo đây!]

Lê Đường tức đến bật cười, cậu ta đã lừa của cô hai lần 9,9 tệ rồi mà cô còn chưa báo cậu ta đây!

Bảo Vệ Quyền Riêng Tư Của Thực Vật Là Trách Nhiệm Của Mỗi Người : [Tôi là giáo viên trường cậu đấy :) Đã đậu cấp sáu chưa? Thi nghiên cứu sinh đỗ chưa? Luận văn tốt nghiệp làm xong chưa? Nhận được offer từ công ty lớn chưa?

Trường có tự hào về cậu không?]

Sinh Viên Năm Tư Nhiệt Huyết: [Vẫn chưa…]

Bảo Vệ Quyền Riêng Tư Của Thực Vật Là Trách Nhiệm Của Mỗi Người: [Chưa làm xong cái nào, cậu không muốn tốt nghiệp nữa phải không?]

Sinh Viên Năm Tư Nhiệt Huyết lập tức suy sụp hoàn toàn.

Nguyên tắc hành xử của Lê Đường: Ai khiến cô không vui, thì cả thế giới cũng đừng mong vui vẻ.

Giờ thì vấn đề đã rõ ràng, cả tuần tới Khương Lệnh Từ sẽ không đến trường, vậy cô phải tìm anh ở đâu đây!

Giáo sư gì mà một tuần chỉ dạy có một ngày, đúng là quá vô trách nhiệm! Ít nhất cũng phải dạy bảy ngày một tuần chứ!

Trời gần sáng, cô vẫn không thể tìm được liên lạc của Khương Lệnh Từ trên diễn đàn hay trang web của trường. Anh bảo vệ thông tin cá nhân quá nghiêm ngặt, đúng là kín như bưng.

Lê Đường tức tối quấn chăn lại ngủ, quyết định mai tiếp tục chiến đấu!

Mãi đến trưa hôm sau, Lê Đường mới bị cơn đói đánh thức. Nhưng cô vẫn bình tĩnh nằm ngửa trên giường, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng phẳng lì, cảm giác như có thể ăn hết cả một con bò.

Lê Đường, người mắc chứng

"khó khăn khi rời giường", trong trạng thái mơ mơ màng màng, ủ rũ thêm nửa tiếng nữa mới chậm rãi bò dậy đặt đồ ăn.

Một trong những lợi ích khi ở khách sạn chính là muốn ăn gì, chỉ cần gọi là có ngay.

Mãi đến khi ăn xong bữa trưa, cô mới lờ đờ nhận ra trong danh sách bạn bè WeChat xuất hiện một lời mời kết bạn mới.

Ngoài phần ghi chú vỏn vẹn ba chữ Khương Lệnh Từ, người kia còn nhắn một lời xin lỗi, nói rằng hôm qua vì có chuyện gấp ở nhà cũ nên rời đi vội vàng, không kịp tiễn cô, cảm thấy thật thất lễ.

Tin nhắn được gửi lúc 7 giờ sáng, ngay sau khi cô vừa chìm vào giấc ngủ không lâu.

Lê Đường lập tức ấn chấp nhận lời mời, nhưng không vội trả lời. Ngón tay mảnh khảnh vô thức mân mê viền kim loại lạnh lạnh của chiếc điện thoại.

Thực ra cô có chút bất ngờ.

Không phải bất ngờ vì Khương Lệnh Từ biết được cách liên lạc với cô, mà là bất ngờ vì anh chủ động liên hệ.

Còn về việc anh lấy được tài khoản WeChat của cô như thế nào, nghĩ một chút cũng đoán được. Với gia thế của anh, dù chỉ là một bạn giường nhỏ bé, cũng phải điều tra rõ ràng lai lịch.

Cũng may, cô chẳng có gì phải sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!