Đúng lúc này, điện thoại rung lên, là sư tỷ Thời Nhứ gọi đến. Cô nghi ngờ nhận máy.
Bên tai lập tức vang lên giọng nói ôn hòa nhưng nghiêm túc của Thời Nhứ: [Sư muội, em bị tấn công trên mạng rồi.
Dạo này đừng ra ngoài.]
"Em? Bị tấn công trên mạng?"
Đầu ngón tay trắng nõn của Lê Đường nghịch nghịch viên kim cương hồng trên vòng cổ, nghe đến đây, động tác khựng lại đôi chút.
Cô chỉ là một người vô danh, tại sao lại bị tấn công trên mạng?
Thời Nhứ nói ngắn gọn tình hình dư luận trên mạng: [Còn có một kẻ nào đó trong giới nói rằng em vẽ kém, chỉ dựa vào nhan sắc để leo lên, mấy tháng liền không có tác phẩm mới.
Thật muốn lấy mấy bức tranh gần đây của em đập thẳng vào mặt hắn.]
[Tóm lại, dạo này em cứ ở nhà vẽ tranh đi, chờ khai mạc triển lãm cá nhân, chúng ta dùng thực lực đáp trả.]
Lê Đường nhíu mày mở Weibo lên, quả nhiên, đúng như sư tỷ nói… Ảnh chụp của cô tràn lan trên hot search. Toàn bộ bình luận nghiêng về một phía, nói cô muốn trở thành nữ minh tinh họa sĩ?
Cái quái gì thế này!
Giấc mơ của cô là trở thành một họa sĩ nổi tiếng, chứ không phải một họa sĩ bị ghét trong giới giải trí đâu nhé.
Lướt xuống một chút, cô còn thấy không ít tài khoản quen thuộc… Trước đây đã từng thấy nhưng tài khoản này trên nick vẽ tranh phụ của cô. Lại là fan của Vu Thanh Chiếu, đúng là âm hồn bất tán.
Lê Đường cười lạnh một tiếng.
Cô hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, cùng một giuộc với Vu Thanh Chiếu. Đúng là người thế nào thì fan thế ấy. Vu Thanh Chiếu chẳng khác nào nuôi cổ trùng, loại người này mà có lưu lượng, cũng chẳng tạo được tấm gương tốt gì, tốt nhất cứ bị phong sát cả đời đi.
Để sư muội ý thức được tính nghiêm trọng và dạo này giữ thái độ cẩn trọng, Thời Nhứ chần chừ nửa giây rồi vẫn quyết định nói ra chuyện xảy ra cách đây nửa tiếng:
"Thậm chí còn có fan tìm đến tận phòng tranh của cô, đặt đầy vòng hoa ngay trước cửa, trên đó còn viết tên em. Chị đã bảo bảo vệ dọn đi rồi, em đừng xem nhẹ chuyện này."
***
Cách đó hàng trăm cây số, trong màn đêm dày đặc, một chiếc Bentley đen lướt nhanh như tia chớp, lao thẳng về Lăng Thành.
Bên trong khoang xe ánh sáng u ám, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế sau, khoác trên mình bộ âu phục tinh tế, khí chất cao quý nghiêm trang. Mái tóc đen được chải gọn về phía sau, lộ ra gương mặt sắc nét đến lạnh lùng, tựa như vừa rời khỏi một sự kiện quan trọng nào đó.
Quả thực, Khương Lệnh Từ vừa kết thúc hội thảo học thuật về giáp cốt văn tại Du Thành. Lúc này, anh đang nghe Đàm Du báo cáo về những bình luận trên mạng liên quan đến Lê Đường.
Ngón tay thon dài của người đàn ông hơi co lại, nhẹ nhàng kéo lỏng chiếc cà vạt được thắt chỉnh tề. Giọng nói vốn luôn ôn hòa của anh, giờ đây lại phảng phất một tia khàn thấp: Tiếp tục.
"Hiện tại dư luận trên mạng một chiều cho rằng Lê tiểu thư vì muốn nổi tiếng mà cố tình quyến rũ ngài trong chương trình, giống như cách cô ấy từng thất bại với nam nghệ sĩ bị phong sát trước đây. Sau khi chương trình phát sóng, cô ấy lại cọ nhiệt* với ngài, cố tình tạo CP với ngài."
(*) Cọ nhiệt: Cố tình gán ghép bản thân với người nổi tiếng để tạo độ hot.
Nói cách khác, từ khi cụm từ
"Rốt cuộc giáo sư Khương đang nhìn ai?" xuất hiện, tất cả đã bị diễn giải thành màn tự biên tự diễn của Lê Đường, nhằm trở thành họa sĩ minh tinh.
Còn có những lời đồn đại rẻ tiền như
"dựa vào sắc đẹp để leo lên", đến mức Đàm Du không dám đọc lại. Ác ý mà một số người dành cho những cô gái xinh đẹp quá rõ ràng.
Khương Lệnh Từ bấm gọi số của Lê Đường.
Tiếng chuông vang lên vài lần, sau đó chỉ còn lại một giọng nói máy móc: [Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!