Chương 40: (Vô Đề)

Chiều tối thứ Bảy.

"Thầy Khương sao thế? Nói là sẽ dẫn người nhà theo, sao lại đến một mình nữa rồi?"

Khương Lệnh Từ cởi áo khoác, để lộ chiếc áo len trắng bên trong, khiến anh trông bớt đi vài phần lạnh lùng, lại thêm vài phần ôn hòa tao nhã. Cộng thêm gương mặt vốn đã tuấn mỹ xuất chúng, giữa một nhóm giảng viên, anh vô cùng nổi bật.

Càng gây chú ý hơn là vị trí bên cạnh Khương Lệnh Từ đáng lẽ thuộc về bạn đời, vậy mà vẫn trống không. Rõ ràng, trong buổi liên hoan lần này, anh lại không đưa người nhà đi cùng.

Khương Lệnh Từ thản nhiên nói:

"Cô ấy có việc bận, không đến được."

Lúc này, Lê Đường đang vẽ tranh. Trước khi rời nhà, Khương Lệnh Từ đi ngang qua phòng vẽ, thấy cô gái đang ngồi ngay ngắn trước giá vẽ, hàng mi dài rũ xuống, phủ bóng lên khuôn mặt tinh xảo.

Lúc vẽ tranh, Lê Đường luôn cực kỳ nhập tâm, thậm chí không nhận ra ánh sáng trong phòng đã dần tối đi. Góc nghiêng nhẹ của giá vẽ vừa vặn che đi một nửa ánh hoàng hôn.

Khương Lệnh Từ không quấy rầy cô, chỉ lặng lẽ vươn tay bật đèn lên, rồi mới ra ngoài.

Nhưng anh không hề hay biết… không lâu sau khi Khương Lệnh Từ rời đi, cây cọ trên tay Lê Đường đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Cô sững sờ đến mức làm văng mấy giọt màu lên váy mà còn không nhận ra.

Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ… Linh cảm của tôi đâu rồi?

Suốt nửa tháng nay, nguồn linh cảm tuôn trào như suối, vậy mà giờ lại bốc hơi không dấu vết?

Lê Đường theo phản xạ lắc lắc đầu, như thể muốn lay tỉnh bộ não trống rỗng của mình. Không thể tin nổi.

Hả? Sao có thể như vậy?

Cô cứng đờ đặt cọ vẽ xuống, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật: Linh cảm của mình đã hoàn toàn biến mất.

Trước đây, sau khi hoàn thành bức tranh Kỳ Tích, cô cũng từng trải qua cú sốc tinh thần từ thiên đường rơi xuống địa ngục như thế này.

Việc không có linh cảm ngay từ đầu còn dễ chịu hơn nhiều so với việc từng có linh cảm dồi dào nhưng bỗng nhiên cạn kiệt.

Cái trước khiến con người tầm thường, còn cái sau có thể khiến người ta phát điên.

Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần tối lại, Lê Đường đột ngột đứng bật dậy. Chắc chắn là do tối qua Khương Lệnh Từ rời đi giữa chừng!

Nếu không thì sao cô lại mất linh cảm khi mới vẽ được một nửa chứ? Không phải tại anh thì tại ai? Ai đời đang làm mà bỏ ngang chứ?

Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông!

Không chút do dự, Lê Đường lập tức đi tìm Khương Lệnh Từ.

Không có trong thư phòng.

Không có trong phòng ngủ chính.

Cũng không có trong phòng tập thể dục.

Bộ máy bổ sung linh cảm của cô đâu mất rồi?

Hôm nay chẳng phải cuối tuần sao?

Anh chỉ có một tiết dạy mỗi tuần, tuần trước cũng đã dạy bù những buổi còn thiếu rồi, theo lý mà nói thì đáng lẽ phải ở nhà chứ!

Chim sẻ nhỏ: [Anh đang ở đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!