Buổi chiều tại Đại học Minh Hoa, bóng cây đung đưa trong gió, mặt hồ sen lấp lánh ánh nước, và không xa là một tòa nhà có kiến trúc mô phỏng những trang sách đang lật mở. Mọi thứ đều toát lên bầu không khí học thuật trầm lắng và sâu sắc.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Lê Đường thậm chí có thể cảm nhận được không khí xung quanh dường như ngưng đọng.
Phản ứng đầu tiên của cô:
Thời khóa biểu của Khương Lệnh Từ mà cô mua với giá 9 tệ 9 trên diễn đàn trường là giả!
Chuyện này phải kể lại từ tối qua. Vì muốn chủ động theo đuổi Khương Lệnh Từ, Lê Đường đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô đăng bài trên diễn đàn trường, ra giá cao để mua thời khóa biểu của anh.
Có người bán cho cô với giá 9 tệ 9.
Theo thông tin trên đó, hôm nay anh không có tiết dạy.
Dạo này Lê Đường chịu nhiều áp lực, cosplay là một trong những sở thích nhỏ giúp cô xả stress. Đúng lúc hôm nay câu lạc bộ anime có hoạt động, cô quyết định tham gia vì nghĩ rằng Khương Lệnh Từ không có mặt trong trường. Không ngờ, thời khóa biểu đó lại là hàng giả!
Cô sực nhớ ra vị trí hiện tại của mình, cô đang đứng ngay hàng đầu và bị đẩy ra trước đám đông, Lê Đường định lặng lẽ lùi lại, lẩn vào nhóm người phía sau.
Nhưng nào có ngờ… Những sinh viên phía sau khi nhìn thấy Khương Lệnh Từ, người nổi tiếng là vị giáo sư nghiêm túc, bảo thủ, tận tụy với học thuật, lại lập tức sợ hãi bỏ chạy. Họ sợ anh sẽ không thể chịu nổi những người theo đuổi văn hóa phi chính thống như họ.
Chỉ còn lại một mình Lê Đường phản ứng chậm nhất. Trong mắt cô thoáng hiện lên sự bối rối: Khoan đã, mấy người chạy hết rồi à? Thế còn mình thì sao?
Sắc mặt Khương Lệnh Từ vẫn không đổi, anh giữ nguyên nhịp bước, điềm tĩnh tiến về phía trước.
Nhận ra điều đó, Lê Đường còn ôm hy vọng mong manh: Mình hóa trang đậm thế này, trên mặt còn dán đầy kim tuyến lấp lánh, chắc anh không nhận ra đâu.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh thu ánh mắt lại, trong lòng đã có một phiên bản thu nhỏ của mình quỳ xuống cầu nguyện: Không nhận ra, không nhận ra, không nhận ra... Lần gặp gỡ lãng mạn này chắc chắn có thể khởi động lại!
Ngay khi Lê Đường cũng quyết định bỏ chạy, giọng nói trầm ấm, lạnh lẽo đặc trưng của Khương Lệnh Từ bất ngờ vang lên, gọi chính xác tên cô: Lê Đường tiểu thư.
Anh dừng lại ở khoảng cách xã giao, bình tĩnh nhìn cô. Đôi mắt sau tròng kính phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, tựa như tuyết tan trên dãy Thiên Sơn, trong veo mà lạnh lẽo.
Xong rồi, bị nhận ra rồi.
Không chỉ bị nhận ra… anh còn biết tên mình.
Lê Đường mơ hồ nhớ lại trong lúc va chạm cơ thể với Khương Lệnh Từ, cô đã líu lo không ngừng. Rất có thể chính cô là người đã vô tình khai ra danh tính của mình.
Dựa trên tình hình thực tế, Lê Đường quyết định điều chỉnh chiến lược. Dù sao thì mục tiêu cuối cùng của cô vẫn là dụ dỗ anh lên giường, để anh giúp cô bùng nổ cảm hứng.
Ừm, dưới giường cũng được, cô rất có tinh thần khám phá. Một mô
-típ quá cố định sẽ không có lợi cho sự bùng nổ của cảm hứng.
Cô gái với mái tóc dài xoăn màu hồng gần chạm eo, khoác lên mình bộ váy hầu gái màu hồng trắng, phía sau eo còn đính một chiếc nơ trắng to bản, khiến khuôn mặt cô trông càng nhỏ nhắn hơn.
Khương Lệnh Từ bỗng nhớ đến chiếc bánh kem dâu tây tinh xảo mà sinh viên để trên bàn làm việc của anh vài ngày trước.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lê Đường đã tao nhã nâng váy, cúi chào, ngọt ngào cất tiếng gọi: Chủ nhân.
"Tôi hóa trang thế này mà anh vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, chẳng lẽ mỗi đêm đều mơ thấy tôi sao?"
Trong giây lát, Lê Đường tưởng tượng ra hàng loạt phản ứng của Khương Lệnh Từ, có thể là phủ nhận, có thể là xấu hổ, có thể là giận dữ, có thể là lạnh nhạt… duy chỉ không ngờ đến…
Cái từ chủ nhân đầy táo bạo kia chẳng hề khiến anh dao động. Không những thế, anh còn bình thản gật đầu, thừa nhận: Đúng vậy.
Dù sao thì mấy ngày qua, tối nào trước khi ngủ anh cũng ngồi dưới bức tranh sơn dầu kia làm việc hai tiếng, tự tập luyện để giảm bớt phản ứng cơ thể. Không mơ thấy thủ phạm gây họa mới là lạ.
Lê Đường nghẹn lời vài giây, suýt chút nữa không giữ được hình tượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!