Chương 37: (Vô Đề)

Khương Lệnh Từ không lừa cô, bởi vì giữa hai người vẫn còn cách một lớp vải mỏng như cánh ve dưới tà váy. Mỏng manh, mềm mại, dù thấm nước vẫn mang đến một cảm giác tồn tại rõ rệt.

Vậy nên, căn bản là chưa tính.

Tà váy trượt xuống dọc theo vòng eo thon thả của Lê Đường, che chắn tất cả, khiến cô hoàn toàn không nhìn rõ tình trạng hiện tại.

Mà Lê Đường tính tình vốn kiêu kỳ, cơ thể lại càng nhạy cảm, hễ thấy không thoải mái liền không chịu nổi, bắt đầu cựa quậy, vặn vẹo.

Khương Lệnh Từ giữ chặt eo cô, giọng nói vốn trong trẻo trầm ấm giờ đây lại mang theo một mệnh lệnh không cho phép phản kháng: Đừng động.

Lê Đường vô thức nhớ lại giọng điệu của anh khi từng dạy cô cách tự an ủi.

Được rồi! Giáo sư Khương hiểu biết nhiều, cô cứ nghe lời là được.

Quả nhiên, dù lý thuyết có phong phú đến đâu cũng khó mà đối phó với tình huống đột ngột. Ví dụ như bây giờ, cô hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào.

Chỉ là… càng dính sát hơn.

Giáo sư Khương thực sự biết cách xử lý tình huống khẩn cấp chứ?

Đối với Khương Lệnh Từ, một khi đã bắt đầu, không có lý do gì để dừng lại. Vậy nên anh vòng một tay ôm lấy cô, tay còn lại vén lên lớp vải mỏng manh mà thần bí kia.

Khoảnh khắc ấy, nốt ruồi dưới mắt anh đỏ rực như sắp nhỏ máu, gương mặt thanh tú như tranh thủy mặc giờ lại nhiễm một tầng dục niệm đầy ma mị.

Khi không còn bất cứ khoảng cách nào giữa hai người, Lê Đường hít mạnh một hơi, bàn tay vô thức bám vào cổ anh, như thể có thể cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn nơi động mạch anh, giống như từng mạch nham thạch nóng bỏng đang cuộn trào dưới lớp da, hoàn toàn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Cảm giác thật kỳ lạ, có một sự thỏa mãn lấp đầy, nhưng cũng không hoàn toàn no.

Cô run rẩy hỏi:

"Bây giờ thì sao? Đã… vào hết chưa?"

Vẫn chưa.

"Hả? Sao lại chưa, rõ ràng tôi nhớ là không dài như vậy mà…"

Lần đầu tiên hoàn toàn tỉnh táo làm chuyện này, giọng cô run lên, cô không ngờ lại khó đến vậy…

Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng thở ra, kiềm chế ý nghĩ muốn tiến sâu hơn, anh ôm lấy cô, đổi một tư thế khác, để lưng cô áp vào cửa sổ sát đất.

Lúc này, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn chìm vào bóng tối. Dưới ánh trăng mờ nhạt, Khương Lệnh Từ chăm chú nhìn gương mặt cô với biểu cảm xen lẫn giữa do dự và kh0ái cảm, chậm rãi nhắc nhở:

"Bởi vì em quá căng thẳng rồi."

Lê Đường vòng tay ôm lấy cổ anh, gương mặt ướt đẫm mồ hôi vùi vào hõm vai anh,  cô không cảm thấy căng thẳng là điều gì sai trái, dù sao thì…

Ai mà đột nhiên trong cơ thể lại có thêm một thứ to lớn như vậy mà không căng thẳng chứ.

Đầu óc cô vẫn đang quay cuồng suy nghĩ, ngập ngừng một lúc, cô lắp bắp đề nghị:

"Hay là… hay là anh ra ngoài trước, tôi đi uống hai ly rượu đã?"

Uống say rồi sẽ không còn căng thẳng nữa.

Lần đầu tiên rõ ràng rất thuận lợi, lần này không nên như thế này mới đúng, nghĩ mãi cô cảm thấy có lẽ điều cô thiếu chính là rượu.

Thấy Khương Lệnh Từ không trả lời, Lê Đường nhắm mắt lại, dứt khoát nói:

"Hoặc là anh cứ tiếp tục đi, đừng nói gì với tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!