Chương 36: (Vô Đề)

Lê Đường nhặt tờ giấy ghi chú không có hoa văn đặt trên hộp cơm, nét chữ hành khải ngay ngắn, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của giáo sư Khương, không có chút bay bổng rối loạn nào, mà đầy khí chất phóng khoáng, tinh tế, khiến người ta không khỏi trầm trồ thưởng thức:[

Nhớ ăn cơm, anh đi dạy

- Khương Lệnh Từ]

Hôm nay, Khương Lệnh Từ phải đến Viện Nghiên cứu Văn tự cổ để làm thủ tục xin nghỉ phép dài hạn, đồng thời… anh vẫn còn một tiết giảng dạy tại Đại học Minh Hoa.

Đúng vậy, mặc dù đã được phê duyệt kỳ nghỉ một tháng, nhưng các tiết học về cổ văn ở Minh Hòa vẫn phải tiếp tục như bình thường, thậm chí còn phải bù lại hai tuần đã xin nghỉ trước đó.

Nụ cười trên đôi môi đỏ mọng của Lê Đường dần hạ xuống, cô quay lại nhìn bức tranh mình đã vẽ hơn một nửa, rồi lại nhìn hộp cơm trong tay.

Cô đã nói là sẽ chăm sóc Khương Lệnh Từ, sao có thể để anh chăm sóc lại mình chứ? Hơn nữa, anh còn đang bị thương! Tận một trăm sáu mươi roi đấy!

Quan trọng hơn, Khương Lệnh Từ bị thương mà vẫn có thể mang lại cảm hứng sáng tác tràn đầy cho cô, hiệu quả chẳng khác gì đêm đầu tiên ở trấn Giáng Vân. Với ân nghĩa lớn như vậy, nếu cô không báo đáp đàng hoàng, chăm sóc anh đến khi khỏe hẳn, thì còn là con người không?

Tranh có thể vẽ bất cứ lúc nào, vì dù sao cũng chỉ còn phần hoàn thiện cuối cùng. Nhưng báo đáp thì phải thực hiện ngay khi đối phương đang gặp khó khăn!

Chờ đến khi Khương Lệnh Từ lành hẳn rồi mới báo đáp, chẳng khác nào làm màu. Nhỡ đâu anh cảm thấy cô không thật lòng, rồi thấy trận đòn này bị đánh oan uổng, muốn chấm dứt hợp tác thì sao?

Bây giờ mà chấm dứt hợp tác thì dễ như trở bàn tay, thậm chí chẳng cần gọi dịch vụ chuyển nhà, cô chỉ cần kéo va

-li đi là xong.

Không được!

Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra! Lê Đường cố gắng dời ánh mắt khỏi giá vẽ, hít sâu một hơi. Bắt đầu báo đáp ngay lập tức!

Cứ xem như là sự hy sinh vì những bức tranh sau này. So một bức tranh và hai mươi bức tranh, cô vẫn phân biệt được cái nào quan trọng hơn.

Nói là làm, hai ngày sau đó, mỗi sáng mỗi tối Lê Đường đều đưa đón Khương Lệnh Từ đi làm. Khương Lệnh Từ nói có thể tự đi, bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn, cô lập tức không vui.

Mỗi ngày bôi thuốc hai lần, Khương Lệnh Từ từ chối, cô cũng không vui.

Ba bữa ăn đều phải ngồi ăn cùng. Anh ăn ít một chút, cô cũng không vui.

Năm ngày sau, Khương Lệnh Từ đứng trước gương toàn thân, vén áo sơ mi lên, nghiêng người nhìn những vết thương trên lưng đã đóng vảy, rồi lại lặng lẽ quan sát đường nét cơ bắp của mình.

Không hiểu sao anh có cảm giác đường nét eo bụng đã mờ đi đôi chút. Lê Đường vẫn chưa đề cập đến chuyện quay lại phòng ngủ chính. Là do cơ thể anh có khuyết điểm, hay do cơ bắp của anh không còn hoàn mỹ?

Lê Đường tìm mãi không thấy Khương Lệnh Từ, đến khi người làm nhắc nhở:

"Ông chủ đi tập thể hình rồi."

Cô đẩy cánh cửa bí mật mà quản gia đã chỉ, quả nhiên bên trong là một không gian tiện ích mở, một bên là khu tập thể hình, một bên là khu tập nhảy và yoga.

Ngoại trừ cửa sổ kính sát đất, ba mặt tường còn lại đều được lắp gương lớn.

Nơi này rất thích hợp để các cặp đôi hoặc vợ chồng cùng nhau tập luyện. Nhưng lúc này, Lê Đường hoàn toàn không để ý đến điều đó, cô chỉ hé đầu vào, liếc mắt nhìn một lượt, rồi ánh mắt dừng lại trên thân hình người đàn ông đang tập luyện cơ bụng và eo.

Khương Lệnh Từ đang quay lưng về phía cửa, phần thân trên không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu trắng. Mỗi lần đẩy tạ lên, cơ bắp rõ ràng căng chặt, xương cốt chuyển động nhịp nhàng.

Làn da trắng lạnh đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, những giọt mồ hôi theo đường rãnh sống lưng trượt xuống, chậm rãi biến mất vào lớp vải trắng.

Những vết sẹo mờ màu hồng nhạt còn sót lại sau khi vảy bong ra không hề xấu xí, ngược lại, trông giống như những hoa văn tinh tế được vẽ tỉ mỉ trên sơn mài, vừa tao nhã vừa cao cấp.

Mồ hôi thấm ướt khiến chúng lại thêm phần mị hoặc, hòa quyện giữa sự thanh cao và sức sống tràn trề của tuổi trẻ.

Hoàng hôn buông xuống, những đám mây nơi chân trời tựa như ngọn lửa vàng rực đang cuộn trào, từ từ nuốt chửng màn trời trắng nhạt, dường như biến cả đất trời thành một giấc mộng dát vàng chảy tràn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!