Chương 35: (Vô Đề)

Gần tám giờ tối, Lê Đường đã tắm rửa từ sớm, vì vậy cô đã thay một chiếc áo ngủ màu hồng khói, ôm sát lấy dáng người thiếu nữ mềm mại, uyển chuyển.

Cô chậm rãi đứng dậy từ trên giường, nâng tay, nhẹ nhàng kéo lỏng đai lưng.

Một giây sau, chiếc áo ngủ bằng lụa trơn tuột rơi xuống, trước tiên phủ lên mu bàn chân nhỏ nhắn, tinh xảo của cô. Vì Lê Đường đang đứng cạnh giường nên khi cô khẽ nhấc chân lên, áo ngủ liền theo đó trượt xuống mép giường, rơi xuống sàn, phát ra một tiếng động khẽ.

Chỉ trong khoảnh khắc, thiếu nữ đã đứng trước mặt Khương Lệnh Từ, toàn thân trắng ngần, thản nhiên để anh kiểm tra.

Tôi có đẹp không?

Lê Đường là kiểu người biết rõ mình xinh đẹp, cũng rất kiêu ngạo và táo bạo. Dường như cô không nhận ra tình cảnh của họ lúc này nguy hiểm đến mức nào.

Mà dù có nhận ra, cô cũng chẳng để tâm, càng không sợ hãi, thậm chí có lẽ cô còn cảm thấy nguy hiểm chưa biết trước sẽ càng k1ch thích hơn.

Trong căn phòng chỉ bật một chiếc đèn tường, ánh sáng dù mờ ảo nhưng vẫn không thể che giấu nét đẹp của thiếu nữ. Đường nét cơ thể cân đối, vòng eo tinh tế, làn da trắng mịn, giống như chiếc bình sứ men trắng cổ trong thư phòng nhà anh, hoàn mỹ đến mức không có điểm nào để chê.

Từ góc độ của Khương Lệnh Từ, chỉ cần hơi cúi mắt xuống, anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc nơ bướm xinh xắn cột bằng dây ruy băng bên hông cô.

Nếu là trước đêm nay, sự giáo dưỡng và lễ nghi mà anh được dạy dỗ từ nhỏ sẽ khiến anh theo bản năng dời tầm mắt đi. Nhưng kể từ tối nay, anh và Lê Đường chính thức xác nhận mối quan hệ sống thử trước hôn nhân.

Ở nhà với vị hôn thê tương lai, kiểm tra cơ thể đối phương, thậm chí sau khi tắt đèn, cùng nhau kết hợp sâu hơn, tất cả đều là chuyện hợp tình hợp lý. Là sự hòa hợp của đất trời, là đạo lý âm dương. Khương Lệnh Từ bình tĩnh suy nghĩ.

Lúc này, Lê Đường khoe khoang xong, vừa cúi mắt xuống lập tức nhìn thấy trạng thái của hoa lan hồng lúc này, chắc chắn vượt quá đường kính của chín đồng xu một nhân dân tệ. Trước đó cô đã đánh giá quá bảo thủ rồi.

Cô vừa định lợi dụng góc độ này để treo mình lên người anh, để anh bế cô đến bên cửa sổ sát đất, sau đó mở chiếc nơ bướm ra, kiểm tra kết cấu bên trong của đối phương sâu hơn.

Đúng vậy, trong phòng ngủ chính cũng có một chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, phía trên trải một tấm thảm dày, chất liệu lông trắng dài, khi ngồi lên, con người ta như chìm vào đám mây.

Ngay từ ngày đầu tiên dọn vào đây, Lê Đường đã thèm thuồng nơi đó rồi. Quỳ trên tấm thảm dày thế này, chắc chắn đầu gối sẽ không bị mài đỏ như hai lần trước.

Ai ngờ, vừa đặt ngón tay mảnh mai lên vai Khương Lệnh Từ, ánh mắt vô thức lướt qua bóng lưng của anh vẫn luôn chìm trong bóng tối, cô đột nhiên cứng đờ tại chỗ.

Mà ngón tay dài, khớp xương rõ ràng của Khương Lệnh Từ, lúc này cũng đã đặt lên eo thon của Lê Đường, chỉ cần hơi dùng sức, đầu ngón tay sẽ lập tức lún vào làn da cô. Anh có thể dễ dàng nhấc bổng cô lên.

Tuy nhiên, còn chưa đợi anh dùng sức, Lê Đường đã nhíu mày, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp hoàn toàn biến mất: Lưng của anh…

Cô không còn tâm trí để kiểm tra nữa, vội vàng nhảy xuống giường, nhặt chiếc áo ngủ trên sàn lên khoác lại, thắt dây lưng một cách lộn xộn, để lộ từng mảng lớn làn da trắng mịn mà chẳng hề bận tâm.

Lê Đường đi vòng ra sau lưng Khương Lệnh Từ, nhìn thấy những vết roi ngang dọc chằng chịt một cách rõ ràng, lập tức nghẹn lại.

Nhờ thuốc đặc hiệu, vết thương trên lưng Khương Lệnh Từ đã bớt sưng đỏ, những vết rách cũng đã đóng vảy, nhưng chính vì vậy mà trông càng chằng chịt, càng chói mắt hơn.

Giống như một món đồ sứ hoàn mỹ không tì vết, bỗng nhiên xuất hiện những vết nứt rõ ràng.

Lê Đường muốn đưa tay chạm vào những vết thương đó nhưng đầu ngón tay cô khẽ run, lơ lửng trong không trung rất lâu vẫn không hạ xuống được.

Nước mắt rơi xuống từ lúc nào vậy?

Thật kỳ lạ… là vì đau lòng khi người mẫu hoàn hảo của cô xuất hiện tì vết sao?

Cơ bắp ở vai và cổ Khương Lệnh Từ thoáng căng lên trong giây lát, nhưng rất nhanh đã thả lỏng. Anh xoay người đối diện với Lê Đường, giọng điệu vẫn điềm nhiên như trước:

"Sẽ không để lại sẹo."

Anh rất hiểu Lê Đường quan tâm nhất điều gì.

Nghe vậy, Lê Đường cũng không cảm thấy vui vẻ gì, thậm chí không còn tâm trạng làm bất cứ chuyện gì khác. Phải biết rằng, cô đã mong chờ đêm nay từ rất lâu, nhưng giờ lại bằng lòng từ bỏ, không phải vì cơ thể Khương Lệnh Từ có khuyết điểm, mà là… Cô chỉ nghĩ đến việc vết thương có thể sẽ nứt ra.

Và…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!